Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Bỏ đi, chỉ mất gần mười năm phong quang mà thôi, sau này thời gian tu luyện của ngươi còn nhiều, đừng hối tiếc quá nhiều!" Nhìn vẻ mặt cay đắng của Trác Uyên, chẳng qua Côn Bằng chỉ chế nhạo đôi lời rồi ngừng lại.  

             Đồng thời nhoáng một cái, chiếc Nhẫn Lôi Linh vừa mới luyện chế thành công lại trở về trong lòng bàn tay của Trác Uyên.  

             Thở dài, Trác Uyên xuýt xoa liên tục rồi đeo nhẫn vào tay, lại bất ngờ đến ngớ người ra, đôi mắt kinh ngạc trợn trừng, hét lên trong sự hoài nghi: "Đây... đây... Hàng chục tỷ Thánh Linh thạch..."  

             "Ha ha ha... Đúng vậy, ngươi nghĩ món quà lớn lão phu nói tặng ngươi chỉ có vài đôi cánh Linh thú là đủ rồi à?" Vừa cười vừa lắc đầu, trong đôi mắt Côn Bằng ngập tràn khí phách, nói với vẻ mặt kiêu căng: "Nói thế nào đi nữa thì lão phu cũng là cường giả tung hoành ngang dọc trên khối đại lục này từ thời kỳ thượng cổ, một chút gia sản đó thì vẫn có. Ngươi kế nghiệp lão quỷ Cửu U, tất nhiên phần lớn là phương pháp bày trận và luyện đan, nếu không có ngoại lực giúp đỡ, sau này gặp kẻ địch mạnh chắc chắn sẽ cản đầu trở đuôi. Đây coi như là giúp đỡ ngươi phần nào, mong ngươi tận tâm làm việc vì lão phu, lão phu đã thỏa lòng vừa ý rồi."  

             Đại gia!  

             Bất giác hít một ngụm khí lạnh, Trác Uyên không tránh được mà chép miệng, nhìn thấy vật phẩm trong nhẫn vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Ngoài thiên địa linh bảo, tài liệu luyện khí hiếm có, quý giá nhất chính là Thánh Linh thạch kia, có đến hàng chục tỷ.  

             Chắc chắn là Thánh tộc trong Thánh Vực cũng không giàu có được như vậy.  

             Ai cũng biết, bày trận cần Linh thạch, Linh trận cấp mười hai trở lên, là Thánh trận cấp sáu. Để bố trí Thánh trận, vật cần thiết nhất chắc chắn là Thánh Linh thạch.  

             Dù mạch khoáng Thánh Linh thạch nằm trong Thánh vực nhưng chủ yếu được các Đại Thánh tộc kiểm soát, hơn nữa số lượng ít ỏi. Một lần tặng quà của Côn Bằng là tặng hàng chục tỷ Thánh Linh thạch, theo quan điểm của Trác Uyên con số này là số thiên văn*.  

             *Số thiên văn (天文数字): là những con số rất lớn, và không thể mô tả chúng bằng một con số chính xác.  

             Xứng đáng là lão Đại của Ngũ đại Thánh thú, quà tặng cũng quý CMN báu!  

             Ngón tay đeo nhẫn của Trác Uyên run nhẹ, vẻ mặt xúc động suýt nữa khóc. Thấy thế Côn Bằng gật đầu thỏa mãn.  

             Đây gọi là nhận được lợi ích từ người ta thì nên nể mặt người ta. Lão phu tặng cho ngươi món quà quý trọng như thế, ngươi không chăm chỉ làm việc cho lão phu sao được?  

             Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên mạnh mẽ chắp tay hành lễ với Côn Bằng, nghiêm nghị nói: "Tiền bối ngài yên tâm đi, vãn bối sẽ không làm mọi người thất vọng, nhất định sẽ tìm thấy hai nơi tuyệt địa khác, cứu hai vị tiền bối ra."  

             "Vậy thì tốt!" Côn Bằng cười nhẹ, đôi mắt cong như trăng rằm. Cuối cùng tên tiểu tử láu cá này cũng quy thuận rồi.  

             "Vậy ngươi còn có chuyện gì thì nhanh chóng sắp xếp đi, Tiểu Tam Tử ở lại chỗ ta, lão phu sẽ hết lòng dạy bảo nó. Suốt ba trăm năm không có vị trưởng bối nào chỉ bảo tốt cho hắn, thần thông của Thánh thú cũng chưa khai thông được bao nhiêu, thật đáng tiếc!" Cuối cùng Công Bằng vung tay lên, thản nhiên nói.  

             Lời vừa dừng, con Tam Thủ Quái Nha thú có năng lực* rất cao kia bay xuống, hạ thấp thân thể, rõ ràng là muốn đưa Trác Uyên rời đi.  

             *Năng lực: có thể hiểu là khả năng quan sát tình hình để làm việc/ đưa ra quyết định.  

             Đầu Trác Uyên gật nhẹ thu Tước Nhi vào nhẫn, mắt nhìn Cổ Tam Thông thật kỹ, vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn ta thở dài, bước lên lưng Tam Thủ Quái Nha thú.  

             Cổ Tam Thông lấy làm luyến tiếc nhìn Côn Bằng cầu xin, nói thì thầm: "Ta muốn tiễn lão cha!"  

             Sau một lúc do dự, đầu Côn Bằng gật nhẹ xem như là ngầm đồng ý.  

             Cổ Tam Thông vui vẻ, nhanh chóng nhảy lên lưng Tam Thủ Quái Nha thú đến bên Trác Uyên.  

             Tam Thủ Quái Nha thú vẫy cánh tạo ra cơn lốc vù vù, một lần nữa cất cánh bay về vùng ven bên ngoài Sơn mạch Vạn Thú. Nhìn bóng dáng từ từ biến mất, trong đôi mắt sáng suốt của Côn Bằng tràn ngập thâm thuý và sâu sắc.  

             "Ha ha ha... Bất ngờ thay, đột nhiên xuất hiện một con thú nhận được truyền thừa của Lôi Hoàng, dù tuổi còn hơi nhỏ, căn cốt không tốt lắm nhưng không hẳn là không thể luyện thành Thân thể Thánh thú!"  

             Đôi mắt hơi nheo lại, khóe miệng Côn Bằng vẽ nên một vòng cung kỳ lạ: "Lão phu nghĩ có lẽ không lâu nữa Ngũ đại Thánh thú sẽ lại một lần nữa đoàn tụ. Đến lúc đó... Hừ hừ hừ, Thiên Đế, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu!"  

             Đang nói chợt Côn Bằng cười lớn rồi quay người lại bước vào bên trong hang động tối đen như mực.  

             Trong thời gian đó, Tam Thủ Quái Nha đã chở hai người Trác Uyên bay hơn trăm dặm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười lớn xấu xa của Côn Bằng.  

             Nửa giờ sau, hai người lại về đến chỗ săn bắt Linh thú lúc trước, Trác Uyên nắm cánh tay Cổ Tam Thông đỡ hắn ta cùng nhảy xuống. Đến khi chân chạm đất, hắn ngửa đầu thận trọng nhìn con Tam Thủ Quái Nha thú vẫn đang lượn vòng vòng trên bầu trời, sau đó mới nói nhỏ: "Tiểu Tam Tử, những lời tiếp theo lão cha nói với ngươi, ngươi chỉ cần nghe, không cần trả lời, biết chưa?"  

             Dù thấy bất ngờ, Cổ Tam Thông nhìn Trác Uyên với vẻ mặt nghi vấn nhưng vẫn gật nhẹ đầu.  

             "Vậy thì tốt, ngươi nghe cho rõ đây, những lời Côn Bằng nói lúc nãy ngươi không thể tin tưởng hoàn toàn, phải có sự đề phòng. Lão ta là người đứng đầu trong Ngũ đại Thánh thú, ngươi lại là con của Thánh thú, đi theo lão ta tu luyện chắc chắn làm chơi ăn thật, rất có lợi. Chẳng qua người này rất mưu mô, lúc nãy kể chuyện không nói vào vấn đề chính. Không hề đề cập đến chuyện cũ của bọn họ và Thiên Đế, điểm này thôi chắc chắn có điều gì đó không ổn, ngươi nên cẩn thận đề phòng!"  

             Vẻ mặt Trác Uyên nghiêm túc, Cổ Tam Thông nghe thế, mày bất giác run lên, trong đôi mắt có phần hoảng hốt.  

             Sức mạnh của Côn Bằng sâu không lường được, nếu thực sự có ý tưởng không tốt, vậy thì hắn ta là miếng thịt con cá nằm trên thớt, không thể tránh được!  

             Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn ta, Trác Uyên nhìn hắn ta bằng ánh mắt an ủi, bình thản nói: "Trong khoảng thời gian này ngươi yên tâm ở bên cạnh hắn, hắn còn có chuyện muốn ta làm, ngay cả khi có ý định xấu nhưng sẽ không lên cơn nhanh vậy được. Với lại, trong lúc nói chuyện, ta phát hiện lão ta có một nhược điểm chết người đó là không thể rời khỏi Sơn mạch Vạn Thú. Nếu không, bằng năng lực của hắn, ba trăm năm trước biết Kỳ Lân xảy ra sự cố, làm sao có thể không rời Sơn mạch đi ra ngoài tìm ngươi?"

Advertisement
';
Advertisement