"Quái lạ, chuyện này cũng là lần đầu lão phu nhìn thấy. Vốn dĩ Thiên Đế Tử Lôi này cũng là vật bất phàm, chính là Phách Thiên Lôi Hoàng một trong ngũ đại thánh thú, trời sinh đã có Hồng Hoang Tử Lôi. Linh thú thông thường gặp phải chắc chắn sẽ thịt nát xương tan, cho dù là Trùng Thiên Kỳ Lân cũng khó mà chống cự lại. Còn trứng của Lôi Vân Tước, cho dù có hấp thu năng lượng của lôi điện cũng khó mà sống sót dưới tử điện này. Nhưng mà bây giờ Lôi Vân Tước lại được sinh ra từ trong tử điện, rõ ràng là tương đương có được kế thừa của Lôi Hoàng, thật sự rất kỳ lạ!"
Côn Bằng liên tục lắc đầu thở dài, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Dường như Trác Uyên đã nghĩ ra được nguyên do. Lúc đầu hắn vừa cầm quả trứng hấp thụ Tử Lôi, vừa vận chuyển thần thông mà Cửu U Ma Đế nghiên cứu cả đời – Thiên Ma Đại Hóa Quyết!
Và Thiên Ma Đại Hóa Quyết là hấp thu tất cả thiên địa vạn vật.
Có lẽ vì lý do này nên Tước Nhi đó mới hấp thu tử điện trước khi chưa thành hình, hóa nhập vào trong cơ thể sử dụng cho bản thân. Và Trác Uyên cũng có một phần Tử Lôi tích trữ trong người, có thể xuất ra bất cứ lúc nào.
Nếu không, không có thần thông pháp quyết này, một người một điêu bọn họ sẽ phải chết dưới Tử Lôi này.
Nghĩ đến đây Trác Uyên như đã tường tận mọi chuyện nhưng hắn không muốn nói ra. Suy cho cùng lòng người nham hiểm, hắn vẫn nên để lại một chút sát chiêu cho mình.
Ha ha ha, cho dù Côn Bằng này có hiểu rõ thập đế thương cổ nhưng Thiên Ma Đại Hóa Quyết vẫn là giác ngộ cuối cùng của Cửu U Ma Đế, lão ta cũng chưa chắc biết.
Chỉ có không biết mới có thể làm vũ khí cuối cùng, Trác Uyên tung hoành cả đời, đương nhiên biết rõ điểm này.
Thế là ngay lúc Côn Bằng vẫn còn loay hoay nghĩ hoài không ra, Trác Uyên cũng làm ra vẻ kỳ lạ khó hiểu, cau mày, không nói một tiếng!
Cuối cùng Côn Bằng lắc đầu, từ bỏ suy nghĩ, thở dài nói: "Cơ duyên lớn, chim này phúc báo không nhỏ! Tiểu tử, ngươi đúng là ngôi sao may mắn. Bản thân có được phúc báo không nói, ngay cả linh sủng bên người cũng có, đúng là phúc càng thêm phúc, tiền đồ quang minh sáng sủa!"
“Tiền bối quá khen rồi, tất cả chỉ là may mắn mà thôi!” Trác Uyên cúi người vái lạy, khẽ cười ra tiếng.
Hai mắt Côn Bằng lóe sáng nhưng khóe miệng lại cong lên, nhẹ giọng nói: "Vậy lão phu cho ngươi thêm một phúc báo nữa, dệt hoa trên gấm!"
Nói xong Côn Bằng đưa tay lên, con Tước Nhi đó bất ngờ bị lão ta hút đến phía trước, dọa con chim sợ hãi vỗ cánh điên cuồng, kêu lên không ngừng.
Cổ Tam Thông không khỏi kinh ngạc, vừa định ra tay thì đã bị Trác Uyên cản lại, khẽ lắc đầu.
Theo như hắn thấy, Côn Bằng là thánh thú chi thủ sẽ không hạ độc thủ với một linh thú cấp bốn đâu.
Quả nhiên Côn Bằng nhìn chằm chằm vào Tước Nhi, trong mắt chỉ có niềm vui bất tận nhưng không có nửa phần chán ghét sát ý, lão ta giơ tay lên gần trán nó, một luồng sáng xanh chui vào trong người.
Tước Nhi đó có hơi sửng sốt, đôi cánh vỗ loạn xạ cũng dừng lại, hắng giọng một cái, thật sự là cúi đầu cung kính bái phục: "Cảm tạ thánh chủ ban phúc!"
“Tước Nhi, nó nói chuyện rồi!” Cổ Tam Thông kinh ngạc, có vẻ khó tin mà nhìn sang Trác Uyên.
Trác Uyên cũng hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó sắc mặt liền đanh lại, chớp chớp mắt cười: "Nhưng ... sao lại là giọng nữ?"
Đúng vậy, khi Tước Nhi nói, giọng nó du dương nghe rất là dễ chịu, nào có giống với mấy gã nam tử kia? Cho dù bây giờ vẫn đang là ấu thể, không phải giọng nói của trẻ con cũng mỏng như thế chứ, không hề giống với Cổ Tam Thông.
"Cha, ca ca, người ta vốn dĩ là con gái mà, thế trước đây các người nghĩ ta là..." Tước Nhi vỗ cánh bay đến bên cạnh hai người Trác Uyên, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, nghi hoặc nói.
Trác Uyên ho khan một tiếng, có hơi gượng gạo nói: "Nhi tử!"
“Đệ đệ!” Cổ Tam Thông cũng đỏ mặt, cười khan nói.
Nghe vậy Tước Nhi không khỏi tức giận giang rộng đôi cánh, xoay quanh hai người rồi hét lên: "Người ta là nữ nhi, nữ nhi..."
“Ha ha ha… tiểu tử, ngươi nuôi linh thú mà cũng không phân biệt được đực cái sao?” Côn Bằng không nhịn được cười trêu chọc.
Vớ vẩn, không có phối giống thì làm sao phân biệt được?
Hắn bất lực trợn trắng mắt, Trác Uyên thầm nói trong lòng nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, vẫn cung kính cúi đầu cười nói: "Đây là sơ suất của ta, làm tiền bối chê cười rồi! À phải, tiền bối, vừa rồi người là… "
"Khai mở linh thức cho nó!"
Côn Bằng cười nhẹ, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Tiểu tử, còn có một chuyện ta phải nói với ngươi, ngươi đúng là sống trên núi vàng mà không biết. Kình Thiên Côn Bằng ta sinh ra từ trong hỗn độn, là ngũ đại thánh thú chi thủ giống như Phách Thiên Phong Hoàng, tự có hỗn độn Thanh Viêm, thiên địa văn hỏa, có thể luyện thần hóa hư, bỏ đục tồn tinh. Điều hòa âm dương, khai mở linh thức!"
"Tiểu tử, bây giờ ngươi đã lĩnh hội được Thanh Viêm Hỗn Độn của lão phu rồi. Nếu dùng Viêm này luyện thần, thời gian mười năm sẽ nhanh chóng bước vào cảnh giới Hóa Hư, sao vẫn cứ dừng lại ở cảnh giới Thiên Huyền này nhỉ? Haizz, thật là đáng tiếc!"
“Vậy sao lúc đầu người cũng không nói cho ta biết?” Trác Uyên không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ngoài ra cũng rất tiếc nuối. May là hắn vẫn luôn khắc khổ tu luyện, thường đặt sức mạnh lên hàng đầu.
Nhưng có đường tắt mà không biết đi, thật sự ngốc không gì bằng!
Vốn dĩ hắn nên nghĩ tới, lúc đầu hắn mở thần thức lĩnh vực, có được thần chiếu thần thông không phải cũng bắt đầu từ Thanh Viêm sao? Lúc đầu thế nào hắn cũng không ngờ được là chủ động lợi dụng Thanh Viêm để giúp mình luyện thần?
Nghĩ đến đây đột nhiên Trác Uyên cảm thấy khóc không ra nước mắt, cảm thấy mấy năm qua thật uổng phí!
Côn Bằng lắc đầu cười khẩy, lạnh nhạt nói: "Vốn dĩ lão phu giao cho ngươi Thanh Viêm cũng chỉ là muốn bảo vệ nguyên thần cho ngươi, giúp ngươi đến sườn núi Lạc Lôi dò thám một chút mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến ngươi luyện được Thần Hóa Hư. Nhưng mà ngươi đã luyện hóa Thanh Viêm của lão phu rồi, có thể tùy ý điều khiển, càng thêm phúc trạch. Đáng tiếc người thông huệ như ngươi lại không lĩnh ngộ được, ha ha ha... "
Hai má không khỏi co giật, Trác Uyên nhất thời không nói nên lời, miệng đầy chua xót vô tận...