Sát ý lạnh như băng, không hề che dấu mà tỏa ra, giống như là một luồng gió lạnh cắt da cắt thịt, đột nhiên chui vào nội tâm của mỗi người ở đây.
"Không ổn, Thác Bạt Lưu Phong này luôn điềm tĩnh, sao lúc này lại đột nhiên nổi lên sát khí?" Con ngươi nhịn không được co rụt lại, Độc Cô Phong quát to một tiếng, vẻ mặt khẩn trương.
Long Hành Vân thấy không có gì mà bĩu môi, hoàn toàn thất vọng: "Vậy thì sao, mấy người bọn họ lợi hại, chống lại Trác huynh không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao, ngươi lo lắng cái gì?"
"Ôi, ta chính là sợ bọn họ đâm đầu vào chỗ chết! Tính tình người Trác Uyên này, các ngươi cũng không phải không biết? Thực sự chọc giận hắn, mấy người này còn không biết sẽ thế nào. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, năm trăm vạn đại quân kia của Thác Bạt Thiết Sơn ở biên cảnh phải làm sao bây giờ?" Độc Cô Phong cười khổ một tiếng, liên tục lắc đầu.
Mọi người ngẩn ra, gật đầu hiểu rõ, nói cũng đúng!
Mà Trác Uyên thấy tình hình như vậy, cũng khẽ nhíu mày, không hoảng sợ mà còn lấy làm mừng, lão tử sẽ đợi các ngươi ra chiêu, đến đây đi. . .
"Tra Lạp Hãn, Triết Biệt, chuẩn bị Ưng Hình Trận, phải một kích giết chết!" Mí mắt Thác Bạt Lưu Phong run nhẹ, lạnh lùng nhìn Trác Uyên, thì thào lên tiếng với người bên cạnh.
Người đại hán đó và nam nhân đeo mặt nạ bảo hộ nghe xong, cũng khẽ gật đầu. Nhất là Tra Lạp Hãn kia, hai mắt càng toát lên vẻ hăng hái, bắp thịt cả người run lên, đã không thể chờ được.
Quốc sư Hãn Thiết Ma lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cũng có chút không ổn, thản nhiên nói: “Lưu Phong, người này không đơn giản, bối cảnh cũng không rõ ràng, chúng ta tùy tiện ra tay như vậy, chỉ sợ là liều lĩnh . . ."
"Mặc kệ hắn là ai, nói chung là một uy hiếp, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt, nếu không thú quân Khuyển Nhung của chúng ta ở trên chiến trường sẽ vô dụng." Mắt hơi nhíu lại, trong lòng Thác Bạt Lưu Phong đã quyết: "Lần này hiếm khi có xung đột nhỏ với hắn, mượn việc này loại trừ hắn, không thể tốt hơn. Đến lúc đó cho dù gặp hoàng đế Thiên Vũ, biết được cho dù hắn đến từ danh môn vọng tộc nào, cũng tự hắn cản đường đâm đầu vào chỗ chết, chúng ta lỡ tay giết hắn cũng không thể bị chỉ trích nhiều!"
Mày bất giác run lên, Hãn Thiết Ma cân nhắc một chút, chỉ có thể thản nhiên gật đầu, nhưng mà phần bất an trong lòng, cũng chưa bao giờ biến mất.
Không biết sao, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Trác Uyên, trong lòng đại quốc sư như lão ta giống như bị một cây gì đó đâm, vô cùng không tự nhiên, đây là chuyện hiếm có hơn mười năm của lão ta!
Còn nhớ rõ một lần loại cảm giác này xuất hiện, chính là lần đầu tiên khi nhìn thấy Gia Cát Ngọc Long. . .
Ôi, Thiên Vũ quả nhiên là người tài xuất hiện lớp lớp!
Hãn Thiết Ma khẽ vuốt chòm râu một chút, ánh mắt nhìn Trác Uyên bắt đầu lóe lên tia sáng, liên tục khen ngợi!
"Động thủ!"
Hét lớn một tiếng ra lệnh, Tra Lạp Hãn cười lớn một tiếng, đột nhiên lao xuống Trác Uyên, trong đôi mắt khát máu, tràn đầy dữ tợn. Đồng thời trong tay sáu người Triết Biệt đột nhiên xuất hiện một cây cung dài ánh sáng vàng chói lọi, cài tên lên cung, động tác liền mạch lưu loát, dứt khoát nhắm vào Trác Uyên.
Lạnh lùng cười, Trác Uyên không có gì đáng kể mà lắc cánh tay phải, khóe môi nhếch lên một vẻ khinh thường.
"Dừng tay!"
Nhưng mà, ngay lúc này, một tiếng hét lớn già nua đột nhiên vang lên, Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc cũng chợt xuất hiện, che trước mặt Trác Uyên, một thanh đao dài chỉ thẳng sáu người trong không trung, quát: "Thác Bạt Lưu Phong, Hãn Thiết Ma, các ngươi muốn làm gì?"
Két!
Cơ thể đi tới rồi đột nhiên bị kiềm hãm, Tra Lạp Hãn lập tức dừng lại, ánh mắt cúng lại nhìn về phía trước. Con ngươi của Thác Bạt Lưu Phong cũng hơi run lên, cuối cùng không cam lòng mà thở dài: "Thu tay lại đi!"
Khẽ gật đầu, Triết Biệt giống như sớm dự đoán được, thu cung tên trở về.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn tiến đến ôm quyền, Thác Bạt Lưu Phong hiếm khi lộ ra vẻ cung kính: "Độc Cô lão Nguyên soái, đã lâu không gặp!"
Đúng vậy, người tới đúng là đại nguyên soái Thiên Vũ, Độc Cô Chiến Thiên!
Hai nước giao chiến đã nhiều năm, hai bên đều cực kỳ quen thuộc với tướng lĩnh của đối thủ, cũng tương đối kính trọng lẫn nhau, có thể nói là anh hùng thưởng thức anh hùng, là địch cũng là bạn!
Cho nên các tướng lĩnh Khuyển Nhung, vẫn tương đối kính trọng Độc Cô Chiến Thiên.
Giờ phút này, nếu vị đại nguyên soái Thiên Vũ này ra mặt, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, biết trận chiến này hôm nay không đánh được.
Tra Lạp Hãn tức giận hừ một tiếng ồm ồm, ánh mắt nhìn Trác Uyên giống như có chút không cam lòng. Có điều Trác Uyên lại không có việc gì, mặc dù trong lòng hắn cũng hơi tiếc, không thể nhân cơ hội dò xét thật hư giúp gia hỏa này một chút.
Có điều tình huống cơ bản, hắn vẫn có chút hiểu biết.
"Độc Cô lão nguyên soái, sao người Thiên Vũ các người lại vô lễ như thế. Hôm nay chúng ta đại diện hoàng đế Khuyển Nhung của chúng ta chúc mừng sinh nhật của bệ hạ quý quốc, người của các ngươi lại dọa toàn bộ thú cưỡi dưới thân chúng ta chạy mất, còn làm tướng sĩ của chúng ta bị thương, Thiên Vũ tiếp khách như vậy sao?"