Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Linh thú bọn họ cưỡi, đều là đồng bọn thân thiết luôn luôn ở chung với bọn họ, ngoại trừ mệnh lệnh của chính bọn họ ra, tuyệt đối sẽ không nghe sai khiến của người thứ hai.  

             Nếu như muốn Đế Đô dọa bọn chúng hoảng sợ, ha ha, vậy cũng tuyệt đối không có khả năng!  

             Những linh thú này cũng không phải là linh thú bình thường, đều là chiến hữu theo chân bọn họ chém giết ở trên chiến trường, tố chất tâm lý đúng là rất mạnh mẽ, nào có dễ dàng bị dọa như vậy chứ?  

             Cho nên, tất cả mọi người tuyệt đối sẽ không tin, Trác Uyên có thể có cách gì, ép buộc những linh thú này rời khỏi thành!  

             Cho mặt còn không biết xấu hổ!  

             Trong lòng âm thầm hừ một tiếng, Trác Uyên thờ ơ quét tất cả linh thú trước mắt một vòng, khóe miệng dần nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, hơn nữa cái độ cong kia còn càng lúc càng lớn.  

             Cũng chính tại khoảnh khắc này, trong lòng Thác Bạt Lưu Phong giật mình một cái, đột nhiên cảm thấy một luồng bất an yếu ớt dâng lên. Về phần vì sao sẽ có bất an như thế, hắn ta cũng hoàn toàn không biết.  

             "Cút!"  

             Đột nhiên, ánh sáng xanh trong mắt của Trác Uyên chợt lóe lên, gầm lên. Tiếng vang như tiếng sấm kêu, lập tức bùng nổ trong tai tất cả linh thú ở trước mặt hắn.  

             Mà cùng thời gian, một luồng sóng vô hình, cũng thuận tiện đảo qua cơ thể của tất cả linh thú.  

             Con ngươi nhịn không được co lại, lúc trước vẫn còn hơn một ngàn linh thú vui vẻ nhịp chân tại chỗ, lúc này cũng đột nhiên giật mình. Đám kỵ binh không khỏi sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn lại dưới thân, đã phát hiện không ổn.  

             Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp kéo lông của linh thú của mình một cái, xem phản ứng của chúng nó, sau đó ngửa mặt lên trời một tiếng gào sợ hãi đột nhiên phát ra.  

             Ngay sau đó, ở trong ánh mắt khó tin của mọi người, hơn một ngàn linh thú bạo động, trong mắt tất cả đều hoảng sợ nhào tới cổng thành phía sau, bất kể kỵ binh kéo như thế nào, cũng không dừng được cơ thể của chúng nó.  

             Tất cả linh thú giống như là gặp thứ gì đáng sợ, đã hoàn toàn điên rồi, chỉ biết khăng khăng chạy trốn. Có kỵ binh lại càng không cẩn thận, đã làm bạn với mình nhiều năm, chiến hữu vào sinh ra tử té xuống, tiếp theo một đống chân giẫm xuống lung tung, lập tức gãy xương đứt gân, kêu rên liên tục!  

             "Đây là có chuyện gì, mau dừng lại!"  

             Chỗ ngồi trên linh thú của Thác Bạt Lưu Phong cũng lắc lư không ngừng, hoảng hốt lo sợ. Nhưng mà bất kể hắn ta kêu lên như thế nào, con linh thú phía dưới hắn ta cũng hoàn toàn không nghe hiệu lệnh.  

             Không có cách nào, hắn ta đành phải bay vút lên trời, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên nhìn hơn một ngàn linh thú kia, nhưng mà sáu con linh thú cấp năm, tất cả đều hoảng hốt lo sợ mà chạy ra ngoài thành, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều rời khỏi Đế Đô!  

             Chỉ có hơn một ngàn binh sĩ bị ngã từ lưng xuống, chật vật không chịu nổi mà té trên mặt đất, lập tức bị linh thú kia dễ dàng bị mấy chục cái chân giẫm lên, miệng liên tục phun máu tươi, xương sườn cũng bị đứt hơn mười cái, nằm ở trên mặt đất kêu rên liên tục.  

             Thấy tình huống như vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người, tất cả người dân Đế Đô cũng đều sợ ngây người, chỉ có đám người Long Hành Vân, giống như  đoán được từ lâu, mỉm cười từ chối cho ý kiến.  

             Bởi vì bọn họ đều từng thấy chiêu này của Trác Uyên, lúc trước ở trong Bách Gia Tranh Minh, Trác Uyên cũng trừng mắt một cái giống vậy, đã đẩy lùi tất cả hàng chục ngàn Huyết Ngạc!  

             Có thể nói, linh thú hung ác ở trước mặt Trác Uyên chơi đùa, hoàn toàn là tự đâm đầu vào chỗ chết!  

             Sở trường của những người Khuyển Nhung quốc này là điều khiển linh thú, gặp được Trác Uyên, có thể nói là thật sự gặp được khắc tinh. . .  

             Sáu người trên không trung, đối mặt với tình huống không thể tưởng tượng trước mắt này, tất cả hơn một ngàn linh thú đều biến mất trong nháy mắt, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, Thác Bạt Lưu Phong lại khó tin nhìn muội muội ở bên cạnh nói: "Liên Nhi, sở trường đứng đầu của ngươi là ngự thú, cái này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"  

             "Ta. . . Làm sao ta biết . . ."  

             Khóe miệng bất giác méo một cái, Thác Bạt Liên Nhi nói chuyện đầy đau khổ, tiếp theo nàng ta giống như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn Trác Uyên nhìn, hai mắt co rụt lại, nhìn chăm chú một lát, mới giật mình nói: "Hóa ra là ngươi?"  

             Mày run lên, Trác Uyên cũng quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh, chẳng lẽ có người Khuyển Nhung biết hắn sao?  

             Nhưng mà không nhìn không lo, vừa nhìn xuống, Trác Uyên cũng cảm thấy hoảng sợ. Hóa ra là người này, không phải ai khác, chính là nữ tử hắn đã cứu ở trên Thú Vương Sơn! Lúc ấy, hắn còn phát hiện Hóa Hình Nhũ và nhân cơ hội đoạt mất của người ta!  

             Nhưng mà không nghĩ tới, nàng ta chính là một trong những đặc sứ của Khuyển Nhung quốc!  

             Có lẽ là lúc ấy không để nàng ta vào mắt, có lẽ là thời gian lâu rồi, hắn cũng không nhớ rõ. Khi sứ đoàn Khuyển Nhung vừa mới vào thành, hắn còn chú ý thực lực của mọi người, căn bản cũng không có nhìn kỹ diện mạo của cô nương này.  

             Dáng vẻ không chơi bời trăng hoa giống như Long Hành Vân, hận không thể soi rõ từng lỗ chân lông của cô nương người ta!  

             Mà Thác Bạt Liên Nhi thấy Trác Uyên một đầu tóc bạc xuất hiện, cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau khi thấy tuyệt kỷ một chiêu đẩy lùi linh thú của hắn, mới nhớ lại lần gặp nhau ở Thú Vương Sơn.  

             Nhìn kỹ, thật đúng là tiểu tử này!  

             Kết quả là, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại đều im lặng, trong mắt đều toát lên vẻ nghi ngờ.  

             Hắn là ai vậy, vì sao sẽ xuất hiện ở Đế Đô, lại là người quản gia của gia tộc nào đó? Thác Bạt Liên Nhi chăm chú nhìn chằm chằm Trác Uyên, nhíu mày suy nghĩ.  

             Nha đầu kia vậy mà lại là người Khuyển Nhung, nhưng vì sao lúc trước lại xuất hiện ở Thú Vương Sơn, trên Bách Gia Tranh Minh? Mục đích chính thực sự đi tới đây với sử đoàn Khuyển Nhung, có phải có quan hệ gì hay không?  

             Ánh mắt hơi nhíu lại, Trác Uyên cũng nghĩ tới điều đó.  

             Bên trong tửu lâu, Lạc Minh Ngọc thấy, sắc mặt cũng trầm xuống, lên tiếng: "Đây là ngàn đao kề bên, lại có thể quen biết một vị cô nương!"  

             "Ôi, xem ra vị mỹ nữ này cũng là món ăn của Trác huynh, ta sẽ không tranh giành!" Hai tay Long Hành Vân ôm cái ót, bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng mà. . . Trác huynh rốt cuộc quen biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp, ngay cả Khuyển Nhung quốc cũng có, diễm phúc thật sự không ít!"  

             "Liên Nhi, các ngươi quen biết?" Thác Bạt Lưu Phong thấy, cũng hơi ngạc nhiên, hỏi.  

             Hơi gật đầu, Thác Bạt Liên Nhi nhỏ giọng nói với hắn ta: "Đại ca, hắn chính là người ta nói với ngươi, người kì lạ mà ta đã gặp!"  

             Cái gì?  

             Thác Bạt Lưu Phong hoảng sợ, sau khi liếc mắt nhìn Trác Uyên thật kỹ, trong mắt bỗng nhiên phát lên một tia sát ý không hề che giấu.  

             Không nghĩ tới trên đời, quả nhiên có người có thể khiến đàn thú hoảng sợ. Nói như vậy, hắn rất nguy hiểm đối với Khuyển Nhung chúng ta, người này tuyệt đối không thể giữ. . .

Advertisement
';
Advertisement