Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Uyên đấm đấm đầu, nói năng lộn xộn.  

             Đương nhiên Vân Sương nghe rõ ý của hắn, bỗng nhiên mở to hai mắt, sau đó lại xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất khỏi ngẩng đầu lên, bắt đầu khóc lóc.  

             Hóa ra tất cả chỉ là do nàng hiểu lầm, còn làm ra chuyện mất mặt như thế.  

             Trác Uyên luống cuống tay chân, bình thường hắn luôn luôn trầm ổn cơ trí nhưng lúc này lại không biết nên làm cái gì. Lập tức cởi áo mình khoác lên cơ thể ngọc ngà mềm mại kia.  

             Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng động rất lớn vang lên, cửa phòng cũng là bị đẩy mạnh ra, cả đám xông vào, Lạc Minh Viễn là người vào trước, cười to nói: "Trác đại ca, vừa nãy ta và tỷ tỷ đã đi hỏi Bàng Thống lĩnh, nghe nói hôm nay là sinh nhật huynh nên chúng ta đã chuẩn bị sinh nhật cho huynh... Ặc..."  

             Hai mắt không nén được mà co rụt lại, Lạc Minh Viễn nhìn thấy cảnh tượng mập mờ trên giường đó, bỗng cười ngại ngùng, gãi đầu một cái nói: " y... Hóa ra huynh đã sắp xếp chuyện tốt như vậy, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy, ha ha ha... Huynh tiếp tục di..."  

             "Không quấy rầy gì chứ, Trác Uyên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Minh Ngọc vốn đang vui mừng hớn hở, nhưng thấy tình cảnh này, lại trợn mắt nhìn, chỉ vào Vân Sương ở đầu giường sớm đã co rúm lại trong quần áo rộng lớn của Trác Uyên: "Nàng ta là ai, từ đâu tới!"  

             Nhìn làn da mịn màng và đôi chân dài như bạch ngọc đó, Lạc Minh Ngọc chợt thấy ghen ghét vô cùng.  

             Tên chết không có lương tâm này, đúng là có mắt nhìn, chắc hẳn khuôn mặt giấu trong cơ thể ngọc ngà kia cũng là mỹ nhân!  

             Trác Uyên nhún vai, không biết nên giải thích như thế nào, chỉ thản nhiên nói: "Ừm, các ngươi có thể đi ra ngoài trước một lát không?"  

             "Hê hê hê... Cái này sao lại ra ngoài được? Trác quản gia bị bắt gian tại giường, là cảnh tượng hiếm có đó, nhất định phải ghi chép lại!" Quỷ Lanh Lợi chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, to mồm hét.  

             Nhưng hắn ta vừa dứt lời, Quỷ Hung Ác đã tát cho một bạt tai rồi hô lên: "Con khỉ, cái gì là bắt gian tại giường? Trác quản gia là một cao phú soái độc thân, Vương lão ngũ kim cương, chơi nữ nhân không được sao?"  

             Ba quỷ còn lại nghe xong thấy cũng đúng, cùng nhau gật nhẹ đầu.  

             Trác Uyên trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn bốn con quỷ một cái, những lúc như này, đúng là bốn tên này càng thêm náo loạn.  

             Nhưng mà, trong mọi người còn có một người còn phiền phức hơn, đó là Công chúa Vĩnh Ninh. Người khác tốt xấu gì cũng giữ mặt mũi cho đối phương, chỉ động mồm.  

             Còn Công chúa Vĩnh Ninh lại nhẹ nhàng bước thẳng đến, đi đến trước giường, vẻ mặt hưng phấn đến kéo quần áo đó: "Để bản công chúa nhìn xem, rốt cuộc ngươi là ai, có xứng với Trác đại quản gia của chúng ta hay không?"  

             Không khỏi kinh hãi cả, bất chợt Vân Sương bị dọa đến co rúm lại, không dám động đậy. Nếu để cho bọn họ phát hiện, sau này sao nàng dám đứng trước mặt bọn họ nữa chứ, mắc cỡ chết đi được.  

             Trác Uyên đang ngưng tụ ở mắt bên phải, một vòng vàng đột nhiên hiện lên.  

             Tầng thứ nhất Không Minh Thần Đồng, di hình hoán vị!  

             Lắc người một cái, hai người Vân Sương và Trác Uyên cùng nhau biến mất không thấy gì nữa. Chỉ để lại mọi người tại đó, nhìn khắp nơi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, tiếp đó bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu.  

             Cuối cùng để bọn họ trốn thoát, thân kỹ này của Trác Uyên dùng ở đây, lại hợp nhau tăng thêm sức mạnh như thế!  

             Lạc Minh Viễn thè lưỡi, cảm thấy cười trộm không thôi. Nếu không phải hắn thấy Trác Uyên cô đơn, muốn tâm trạng của hắn thư giãn một chút thì cũng sẽ không gọi cả đám mừng sinh nhật cho hắn, càng sẽ không gặp cảnh tượng hôm nay.  

             Nhưng nói tóm lại, xem như Trác Uyên có bản lĩnh, ai cũng chưa bắt được thóp của hắn...  

             Một bên khác, trong rừng cây đen kịt một màu, Trác Uyên lẳng lặng đứng trên một mảnh đất trống, xa xa nhìn khoảng trời đầy ánh sao. Chỉ chốc lát sau, theo một tiếng sột soạt vang lên, Vân Sương đã thay xong quần áo, đi ra từ trong rừng cây.  

             Nhưng hai má của nàng vẫn đỏ bừng, nhất là lúc nhìn thấy Trác Uyên, thì càng đỏ như máu.  

             Nhưng Trác Uyên cũng không liếc nàng cái nào, ngược lại như chưa xảy ra chuyện gì, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, ngửa mặt ngước nhìn lên bầu trời.  

             "Vẫn là câu nói đó, giúp ta vô điều kiện, chúng ta là cùng một phe, ngươi chính là người của ta. Chuyện của gia gia ngươi chính là chuyện của ta. Nếu không, ngươi và người Vân gia đều về thành Phong Lâm tị nạn, ta cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ gia gia ngươi. Sau này chuyện ở đây đừng nên tham gia vào!" Trác Uyên lạnh lùng lên tiếng.  

             Nhìn hắn thật kỹ, chỉ thấy bóng dáng ngạo nghễ đó của hắn, như thanh trường kiếm đứng thẳng. Lòng Vân Sương dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời nói: "Tà Long sắp tới!"  

             "Tà Long?"  

             Lông mày nhíu lại, Trác Uyên suy nghĩ trong lòng: "Ta nhớ Vân Huyền Cơ đã từng nói, thế Tà Long chính là... Khuyển Nhung? Ý ngươi là, Khuyển Nhung sắp hành động?"  

             Bỗng nhiên, dường như Trác Uyên nghĩ ra gì đó, trong lòng mừng thầm, cười gật đầu nói: "Rất tốt, từ giờ trở đi, ngươi chân chính là người của ta!"  

             Vân Sương mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu...

Advertisement
';
Advertisement