Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhưng mà, Trác Uyên cũng không để ý đến vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay người rời đi!  

             Nhìn bóng dáng lơ đãng kia biến mất dần, sắc mặt công chúa chợt tối đi, bất mãn chu môi, oán giận nói: "Vân Thường tỷ, rốt cuộc bình thường mấy người dạy dỗ nô tài thế nào, cũng khinh người quá đi!"  

             "Ha ha ha... xin công chúa muội muội thứ lỗi, hắn là người không biết tốt xấu vậy đấy. Muội đừng để ý đến hắn làm gì!" Lạc Minh Ngọc cười, lên tiếng an ủi nhưng trong lòng lại như nở hoa.  

             Trác Uyên không đặt công chúa này vào mắt, thật đúng là nàng cầu còn không được! Dù sao, đối thủ cạnh tranh của nàng đã nhiều lắm rồi, cũng không thể cứ tăng thêm được...  

             Lạc Minh Viễn liếc nhìn hai người một cái, trong lòng hiểu rõ nhưng không có gì để nói, ung dung lên tiếng: "Nếu Trác đại ca giống những quản gia của các gia tộc khác, các tỷ còn có thể đuổi hoa bắt bướm, lẽo đẽo theo sau mông hắn cả ngày sao!"  

             "Ha ha, ai đuổi hoa bắt bướm, người nào chỉnh trời truy hắn phía sau cái mông rồi?" Hai nữ nhân sững sờ, vô thức sốt ruột, cùng nhau nhìn về phía Lạc Minh Viễn lớn tiếng trách mắng.  

             Lông mày khẽ nhướn một cái, Lạc Minh Viễn bật cười khoát tay áo: "Là ta đuổi hoa bắt bướm, ta lẽo đẽo theo sau mông hắn, có thể là vậy đấy. Vừa nãy chắc chắn là Trác đại ca tới tìm ta, bây giờ ta sẽ đi tìm hắn!"  

             Vừa dứt lời, Lạc Minh Viễn vui cười một tiếng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. chỉ để lại hai nữ nhân, mặt mày đỏ bừng, liếc nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.  

             Thậm chí, các nàng trông theo hướng Lạc Minh Viễn biến mất, lại còn có hơi hâm mộ.  

             Dù sao, Lạc Minh Viễn có thể đi tìm Trác Uyên lúc nào cũng được, các nàng còn phải nghĩ lý do, nếu không cũng quá mất tự nhiên...  

             Trong hậu hoa viên Vương phủ, Lạc Minh Viễn ba chân bốn cẳng chạy tới, Trác Uyên đã chờ ở đó từ lâu. Nhìn thấy bóng dáng của hắn xuất hiện, Trác Uyên không khỏi nhếch miệng lên, cười nói: "Không tệ, có mắt nhìn hơn trước kia, biết ta có chuyện đi tìm ngươi."  

             "Đó là đương nhiên, dù nói thế nào, ta đã lăn lộn cùng Trác đại ca lâu như vậy, tâm linh tương thông từ lâu rồi không phải sao? Ha ha ha..." Lạc Minh Viễn sờ mũi một cái, cười đùa nói.  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Vậy thì tốt, để ta xem ngươi tiến bộ thế nào đi!"  

             Đôi ngươi ngưng lại, ý chí chiến đấu trên người Lạc Minh Viễn tăng vọt lên trong nháy mắt, đột nhiên đạp mạnh dưới chấn, lao về phía Trác Uyên, đánh ra một quyền.  

             Bùm bùm bùm!  

             Từng quyền đánh vang dội, mạnh mẽ. Trác Uyên vừa tiếp chiêu, vừa hướng dẫn.  

             "Chiến đấu không phải cứ liều mạng cậy mạnh, phải dùng đầu óc, tìm sơ hở đi!"  

             "Có kẽ hở thì phải lên, không có kẽ hở thì tạo ra kẽ hở cũng phải lên!"  

             "Đánh vào điểm yếu, tránh điểm mạnh, tấn công lúc bất ngờ, từng bước vây lại..."  

             Ròng rã một ngày trời, Trác Uyên đều huấn luyện với Lạc Minh Viễn, mãi đến khi trăng sáng sao thưa, lúc bầu trời đầy sao mới ngừng lại được.  

             Giờ này khắc này, đối với Trác Uyên lại không quan trọng, không khác gì tùy ý hoạt động gân cốt một chút. Thế nhưng Lạc Minh Viễn chỉ là một tu giả Đoán Cốt cảnh mà thôi, đối diện với đối thủ khó với tới như Trác Uyên thế này, dĩ nhiên là đã mệt mỏi nằm xuống .  

             Nằm trên mặt đất, thở dốc liên hồi, hệt như con cóc chết.  

             "Trác đại ca, hôm nay huynh rảnh quá, huấn luyện cho ta cả ngày!" Lạc Minh Viễn quệt mồ hôi trên đầu, lớn tiếng hô lên.  

             Trác Uyên ngửa đầu nhìn lên bầu trời, thở dài lên tiếng:  "Ba năm... bây giờ đã trôi qua một phần ba, vũng nước đục này đã bị khuấy động. Cuộc sống sau này muốn tìm được thời gian thanh nhàn như thế này cũng không còn dễ dàng như vậy, ha ha ha..."  

             Trác Uyên lắc đầu, sau khi cúi xuống vỗ đầu Lạc Minh Viễn thì đi thẳng về phòng mình. Dường như nghĩ đến ngày phải rời đi, trong lòng trĩu nặng.  

             Lạc Minh Viễn nhìn bóng lưng cao ngạo đó, nhíu mày, dường như nhận ra được gì đó, vội vàng bò dậy, đi về phía phòng Lạc Minh Ngọc...  

             Két két!  

             Trác Uyên đẩy cửa phòng ra, bước vào gian phòng của mình, thở dài.  

             Đột nhiên, lông mày Trác Uyên run một cái, lại phát hiện ra trong phòng có một chút hơi thở không bình thường. Phóng mắt nhìn ra, chợt thấy trên giường hắn, chăn đệm đã mở ra, mà dưới đẹm chăn đó còn có thứ gì đó đang ngọ nguậy.  

             "Ai?" Nhướng mày, Trác Uyên lạnh lùng lên tiếng.  

             Thế nhưng dưới chăn lại càng run rẩy dữ dội hơn, nhưng không có động tĩnh gì.  

             Bất ngờ hừ lạnh một tiếng trong lòng, bỗng nhiên Trác Uyên vung tay lên, kêu một cái, đệm chăn mỏng manh kia đã bị nhấc lên hết. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy thứ dưới chăn đó, lại không khỏi sững sờ, trong mắt toàn vẻ khó hiểu.  

             Chỉ thấy đó là một cơ thể trắng trẻo tươi tắn, chỉ có một tấm lụa mỏng đỏ thắm che lại, da thịt ngọc ngà vô cùng mịn màng.  

             Mà chủ nhân của cơ thể này lại nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, cả ngươi không ngừng co rúm lại, khóe mắt đều tràn nước mắt...  

             "Sương Nhi... Cô nương?" Không kìm được mà giật giật mắt, Trác Uyên ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, cuống họng vô thức hơi khô lại, nhưng vẫn nghi ngờ nói: "Ngươi đang làm gì đây, sao lại chạy lên trên giường tôi, lại còn bộ dạng này..."  

             Nói đến chữ cuối cùng, Trác Uyên nói không được nữa, có điều hai mắt mở to liếc trộm không hề chớp, làm thế nào cũng không nhắm được.  

             Vân Sương đỏ bừng cả khuôn mặt, oán hận hét to thành tiếng: "Cái tên cầm thú nhà ngươi, đây không phải là do ngươi muốn sao? Ta chỉ hi vọng sau khi ngươi có được cơ thể ta, sẽ thực hiện lời hứa!"  

             " y... Sương Nhi, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi không, ta để ngươi làm cái này bao giờ chứ?" Bây giờ Trác Uyên rối hết cả đầu, nhưng đôi mắt gian tà vẫn không hề ngưng nhòm ngó lung tung.  

             Vân Sương khẽ cắn môi, bỗng thấy cay đắng tức giận.  

             Sao người này lại thế này chứ, chiếm lợi còn khoe mẽ, những lúc như này lại còn mạo nhận chính nhân quân tử? Cứ như tự nàng tình nguyện bò lên giường hắn, còn hắn rất vô tội.  

             Kết quả là, Vân Sương nổi giận mắng: "Trác Uyên, ngươi đang làm nhục ta sao? Là chính miệng ngươi nói để ta làm người của ngươi, bây giờ lại không nhận nợ, rốt cuộc là có ý gì?"  

             Nghe thấy những lời này, Trác Uyên mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng xua tay, giải thích nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, ta để ngươi làm người của ta, không phải ý này mà! Thật ra ta chỉ muốn ngươi xem hiên cơ giúp ta, làm quân sư trợ thủ thôi mà, đừng nói đạo lý gì mà ta hướng thiện, chỉ thế thôi, nhưng có mơ cũng không nghĩ đến việc để ngươi hi sinh như thế... Ta... Ta... Rốt cuộc là ta đang nói gì đây trời..."

Advertisement
';
Advertisement