Trong thạch thất rộng khoảng một trăm mét vuông, Trác Uyên quay đầu lại nhìn một vòng, khẽ gật đầu.
Tuy Vương phủ Xương Bình không rộng lớn như phủ đệ của Nhị hoàng tử, nhưng vẫn có mọi thứ cần thiết, mật thất tu luyện cũng được xây dựng không tệ. Vì vậy, hắn không hề nghĩ nhiều mà bắt đầu vẽ trận thức Luyện Thể xuống mặt đất, sau đó lấy cánh Lam Hải Mị Ảnh - hai cánh của linh thú cấp bảy Hải Tâm Mị Điệp – đã chuẩn bị tốt từ lâu ra.
Vốn thứ này có thể trực tiếp được luyện chế thành ma bảo phi hành, nhưng Trác Uyên đã quen với việc hợp lại thành một với hai cánh vẫn quyết định luyện hóa nó vào cơ thể.
Trác Uyên vuốt ve hai cánh màu xanh đậm, dài chừng sáu, bảy trượng, không nhịn được mà nhếch khóe miệng. Trong số lễ vật mà Thái tử đưa tới, cũng chỉ có thứ này khiến cho hắn hài lòng nhất mà thôi.
Trác Uyên nhìn chằm chằm vầng hào quang sáng rực rỡ phía trên, cảm nhận sự mát mẻ sảng khoái thỉnh thoảng lại truyền đến, thấm vào tận ruột gan, rốt cuộc cũng thực hiện bí quyết, bắt đầu luyện hóa.
Một thoáng sau, sấm sét bắt đầu xuất hiện, ánh điện lóe ra tán loạn, hai cánh màu xanh đậm ấy dần dần tan biến trong đại trận, mà Trác Uyên cũng đã bắt đầu run rẩy từng đợt bên trong đại trận ấy.
Nhưng sau khi Trác Uyên đã trải qua lần luyện thể cánh tay Kỳ Lân lần trước, lần luyện chế đôi cánh linh thú cấp bảy này chỉ giống như một đĩa đồ ăn nhỏ, thậm chí sự đau đớn khi tách rời xương thịt lúc luyện hóa cũng không hề ảnh hưởng tới hắn, hắn còn không hề cau mày một chút nào.
Cứ như vậy, Trác Uyên lẳng lặng ngồi im trong đại trận, khẽ nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài. Hắn ngồi liên tục ba ngày như thế, vẫn không hề nhúc nhích, để đại trận tháo rời rồi nối lại xương cốt của mình, cuối cùng trả về cơ thể hoàn hảo như lúc đầu.
Trác Uyên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng. Hắn đứng dậy, sau lưng chợt run lên, một đôi cánh Lam Hải Mị Ảnh đột nhiên mở tung, tỏa ra vầng sáng màu xanh thẫm mị hoặc.
Vỗ nhẹ một cái, cả mật thất lập tức nổi gió ầm ầm, đồng thời, từng vầng sáng màu xanh cũng bao bọc lấy thân thể Trác Uyên.
Từ xa nhìn lại, giống như xung quanh người hắn đang có cực quang lượn lờ.
Nhưng trong lòng Trác Uyên lại hiểu rõ rằng, bây giờ bên cạnh hắn không có ai, nếu có một, hai cao thủ ở đây, chỉ cần bị vầng sáng này bao phủ thì sẽ lập tức bị hút vào ảo cảnh vô tận.
Muốn đi ra thì phải dựa vào sức mạnh nguyên thần của chính bản thân. Nhưng dù vậy, cũng không thể tránh khỏi việc trì trệ trong chốc lát.
Lần này, thân thể của Trác Uyên đã có tu vi Thiên Huyền tầng ba, lại có thêm hai cánh của linh thú cấp bảy, không chỉ tốc độ đột ngột tăng nhanh như gió, mà vầng sáng màu xanh cũng trở thành một chiếc lồng bảo vệ tự nhiên, khiến cho người ngoài khó có thể tới gần, quả nhiên là thần kĩ công thủ vẹn toàn, tiến lùi thoải mái!
Trác Uyên lóe lên một ý nghĩ, thình lình cười thành tiếng, hai vai run lên, thu đôi cánh lại, nhấc chân bước ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước thì thân thể bỗng bị kiềm hãm, con mắt bên phải chợt đau đớn. Ngay sau đó, một tiếng “ong ong” vang lên, sau khi một tia sáng xanh lóe lên từ mắt phải của hắn, ba tia sáng màu vàng cũng đột nhiên xuất hiện.
Không Minh Thần Đồng, tầng thứ ba!
Trác Uyên chợt ngẩn ngơ, lại mừng rỡ ngay lập tức!
Lần này luyện thể cánh Lam Hải Mị Ảnh, vậy mà lại vô tình đột phá thành công tầng ba của Không Minh Thần Đồng!
Trác Uyên nhớ lại bản lĩnh cao cường của tầng ba Không Minh Thần Đồng, lúc này mới chợt bừng tỉnh. Hóa ra đây là bởi vì sự tương đồng giữa hai bên nên mới dẫn đến sự cộng hưởng, sáng tạo nên kỳ tích.
Nếu không thì hắn vẫn tự nhận rằng bản thân hắn còn chưa đạt tới thực lực để đột phá.
Nhưng nếu đã đột phá rồi thì đương nhiên là chuyện tốt, thực lực của hắn lại tăng cao thêm không ít. Sau này dù có đối mặt với cao thủ Hóa Hư Cảnh, cũng sẽ có năng lực đấu một trận.
Trác Uyên nghĩ đến đây, không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào, lập tức nhấc chân bước ra ngoài. Hắn rất muốn tìm người đến thử xem, uy lực của tầng ba Không Minh Thần Đồng của hắn rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!
Ầm ầm!
Chiếc cửa nặng trịch bị Trác Uyên nhẹ nhàng đẩy ra. Trác Uyên nhìn ánh nắng bên ngoài, hít vào một hơi không khí trong lành mới mẻ, tâm tình trở nên vô cùng sung sướng!
“Có ai muốn tới đánh một trận với ta không?” Trác Uyên hét lớn.
Vút!
Nhưng hắn còn chưa đi tìm mấy cao thủ như Lệ Kinh Thiên khoa tay múa chân vài lần, thử xem thực lực của bản thân thì một bóng dáng xinh đẹp, yểu điệu đã đi tới trước mặt hắn, ra hiệu đừng lên tiếng: “Trác quản gia, những chuyện cực kỳ độc ác đều là do sự ngang ngược gây ra, ngài đừng hấp tấp như thế.”
Trác Uyên sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đã thấy Vân Sương đi tới trước mặt hắn từ lúc nào.
“Ừm, ta chỉ biết trong tất cả những chuyện tà ác trên đời này thì dâm tà là thứ đứng đầu mà thôi. Mà này, sao ngươi lại biết chuyện ta sắp xuất quan?” Trác Uyên nhướng mày, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ mắt của ngươi là mắt thần, ngay cả chuyện này mà cũng nhìn ra được?”
“Cũng có thể là thế, nhưng ta không nhìn thấu được ngươi, ta đợi ở đây ba ngày là đã ngươi thấy đi ra rồi.” Vân Sương cười nhạt, tựa như một vị tiên tử thuần khiết, lấy khăn nóng ra đưa cho hắn: “Sáng sớm nên rửa mặt một chút, có thể giảm bớt sự mệt nhọc của ngươi, cho ngươi tâm tình tốt cả ngày!”
“Ồ, cảm ơn… Từ từ, ngươi làm những chuyện này làm gì?” Trác Uyên nhận lấy chiếc khăn mặt kia, lau hai lần trên mặt, cũng không khỏi sửng sốt, nghi hoặc hỏi.
Vân Sương cười nói tự nhiên: “Ta là tỳ nữ của ngươi, đương nhiên phải hầu hạ ngươi mọi lúc. Hơn nữa, ta phải dẫn dắt ngươi hướng thiện, phải cam đoan ngươi sẽ có tâm tình tốt đẹp cả ngày, để khỏi bị kích động rồi lại làm chuyện ác. Còn nữa, ta còn chuẩn bị cho ngươi cái này…”
Vân Sương nói xong, bèn lấy ra một quyển sách nhỏ khác đưa cho Trác Uyên. Trác Uyên vừa nhận lấy đã thấy trên mặt sách viết ba chữ lớn: Tam Tự Kinh!
“Sách cho trẻ con đọc…” Trác Uyên kinh ngạc nhìn Vân Sương, mờ mịt chớp mắt.
Vân Sương khẽ gật đầu, cười nói: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Đây là sách khuyên con người hướng thiện, ngươi nên đọc nhiều một chút!”
“Lão tử đọc cái rắm ấy, lão tử tung hoành thiên hạ nhiều năm như thế, còn cần tiểu nha đầu như ngươi dạy ta làm người ư?”
“Bộp” một tiếng, Trác Uyên ném cuốn sách kia xuống đất, chỉ vào mặt Vân Sương rồi nghiêm túc nói: “Sương Nhi cô nương, ta không tìm ngươi đến để làm tỳ nữ, cũng không phải là làm tiên sinh dạy học, giúp ta hướng thiện. Ta muốn ngươi xem thiên văn, xem tướng số cho ta. Chỉ khi ta biết được hướng đi của các thế lực lớn khác, mới có thể đoán được bọn họ muốn làm gì. Với thiên cơ của ngươi và tài trí của ta, chúng ta có thể nắm giữ toàn bộ mọi thứ, đây mới là chuyện ngươi nên làm!”
Vân Sương nhìn hắn thật lâu, không nói gì, chỉ im lặng nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, dường như rất tủi thân.
Trác Uyên nhún vai, tỏ vẻ không có gì đáng kể, cũng không quan tâm đến cảm nhận lúc này của nàng, thản nhiên hỏi: “Vậy hãy nói cho ta biết đi, gần đây tình hình của thiên hạ có gì biến hóa không?”
“Ta không thấy gì hết!”