Có điều, tên mập cũng vô cùng quan tâm đến muội muội này của hắn ta, trước khi đi còn không quên dặn dò Trác Uyên chăm sóc tốt cho nàng ta.
Tất nhiên Trác Uyên sẽ không nói hai lời nắm lấy cơ hội này, nàng ta là hòn ngọc quý trên tay của Hoàng Đế, có lẽ sau này thật sự sẽ có chỗ dùng đến!
Từ đầu đến cuối, trong lòng Trác Uyên, đều đang tính toán toàn cục. Bao gồm việc đánh bại Nhị hoàng tử, chẳng qua cũng đến một mức độ nào đó thì dừng, hắn cũng không muốn sớm như vậy đã trở mặt với Hoàng Thất.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không thể dễ dàng buông tha cơ hội tốt ngàn năm có một này.
Lúc trước những lời nói hắn nói với Nhị hoàng tử, chính là thật đó, từ tận đáy lòng đó nha! Bây giờ Nhị hoàng tử đã biết bản thân không có mệnh Đế Vương, đang lúc buồn rầu, Trác Uyên đã cho hắn ta một lời gợi ý!
Xử lý những kẻ kế thừa khác, không phải ngươi chính là người thừa kế chính thức sao?
Cứ như vậy, nội bộ Hoàng Thất lục đục, cũng không thể thong thả buông cần, chờ cá mắc câu được. Bây giờ đang là thế chân vạc, ai cũng muốn đánh vỡ bế tắc cục diện, nhưng cũng không ai muốn ra mặt làm chim đầu đàn.
Cho nên, chỉ có thể xúi giục người khác đi làm!
Hoàng Đế nâng đỡ Lạc gia đến địa vị cao, chính là có tính toán này, Trác Uyên xúi giục Nhị hoàng tử, cũng có suy tính này.
Chỉ là không biết có phải tên mập kia đã nghe ra được ý tứ thật sự trong đó hay không, mới vội vàng ngắt những lời đầy mê hoặc của hắn. Có điều, đã muộn rồi, chỉ sợ trong lòng Nhị hoàng tử đã chôn xuống hạt giống dùng võ đoạt quyền.
Quay đầu nhìn lướt qua bộ mặt dại ra đang ngồi trên đống cát của Nhị hoàng tử, Trác Uyên lộ ra ý cười như có như không, rồi xoay người dẫn theo hai vị nữ tử rời đi.
Tên mập nhìn chăm chú bóng lưng của Trác Uyên, lại nhìn nhị ca của mình một chút, cất tiếng thở dài, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu...
Sau nửa canh giờ, Trác Uyên đã dẫn người trở về Xương Bình Vương Phủ của Lạc gia. Lại nói tóm tắt mọi chuyện trước đó cho mọi người Lạc gia, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ cũng không ngờ rằng, Trác Uyên chỉ đi dạo một vòng Tế Tự phủ, đã dẫn theo được đường đường Thánh nữ đến đây, lại tiện đường dẫn theo một vị công chúa.
"Đại tiểu thư, trước tiên ngươi sắp xếp một chút nơi ở cho bọn họ, ta phải bế quan ba ngày!" Trác Uyên dặn dò Lạc Minh Ngọc một hồi sau đó trực tiếp đi thẳng về hậu viện.
Lạc Minh Ngọc gật đầu một cái, dẫn theo hai người đi đến phòng khách, chỉ là đi được nửa đường, thấy chung quanh không có người, nàng mới nói với Vân Sương, vẻ mặt đầy hi vọng: "Sương Nhi cô nương, nghe nói ngươi có thể nhìn thiên mệnh?"
"Ừm!" Vân Sương bất giác sửng sốt, hơi gật đầu, nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
Lời này của Lạc tiểu thư là có ý gì đây, chẳng lẽ nàng cũng muốn mình xem giúp Lạc gia có khí tượng vương giả không hay sao?
Nhưng khác với những gì nàng suy nghĩ một trời một vực, Lạc Minh Ngọc trầm ngâm một chút, hai gò má cũng hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Như vậy... Sương Nhi cô nương, ngươi có thể xem nhân duyên được không?"
"Hả?"
Vân Sương sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng, thầm nghĩ tâm sự của nữ tử quả nhiên không giống với đám nam nhân kia, vì thế vui vẻ cười nói: "Đây là việc nhỏ, đương nhiên có thể xem!"
Nghe được những lời ấy, Lạc Minh Ngọc bất giác mừng rỡ, vội vàng nói: "Vậy thì xin ngài giúp ta xem một chút, bao giờ thì nhân duyên của ta sẽ đến?"
Vân Sương khẽ gật đầu, đôi mắt lập tức biến thành một mảnh tối đen, đợi sau khi khôi phục về bình thường, lại cau mày nói: "Kỳ quái, nhân duyên của Lạc tiểu thư hẳn là đã sớm đến, tuy rằng không tốt lắm, nhưng ở nửa đường lại vô duyên vô cớ bị chặt đứt, chẳng lẽ..."
Đột nhiên, giống như nàng nghĩ tới cái gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật xin lỗi, ta không xem nhân duyên của ngươi được!"
"Vì sao?" Lạc Minh Ngọc kinh ngạc nói.
Thở dài một tiếng, Vân Sương mỉm cười một cái: "Bởi vì Trác quản gia, thiết nghĩ tám năm trước nhân duyên của ngài đã đến, có điều Trác quản gia là người không thuộc số mệnh, có thể nghịch thiên cải mệnh, lúc đó nhất định là hắn đã chặt đứt nhân duyên của ngươi rồi. Cho nên, vận mệnh của các ngươi bị đảo lộn, ta không nhìn ra được."
"Nói cách khác... Là hắn chặt đứt nhân duyên của ta, phải chịu trách nhiệm với ta hả?" Ánh mắt không khỏi sáng ngời, Lạc Minh Ngọc không hề tỏ vẻ buồn bã mà vui vẻ nói.
Vân Sương sửng sốt, không hiểu chuyện gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn hơi gật đầu: "Hình như... Hẳn là hắn phải có trách nhiệm!"
"Vậy là tốt rồi, cảm ơn ngươi, Vân Sương cô nương!" Lạc Minh Ngọc vui sướng, tươi cười rạng rỡ.
Vân Sương còn không hiểu sao lại như vậy, Vĩnh Ninh đứng bên cạnh đã lắc cánh tay của nàng, vội vàng nói: "Sương Nhi, ta thì sao?"
Tại một nơi khác, trong một địa lao âm u ẩm ướt, một vị lão giả tóc trắng xoá, toàn thân đẫm máu bị trói trên một cột gỗ, xương bả vai đã sớm bị đâm xuyên qua, không thể sử dụng tu vi, cả người hấp hối.
Phóng tầm mắt nhìn, đúng là Đại Tế Ti của Tế Tự phủ, Vân Huyền Cơ!
Mà chung quanh lão ta, đều là một đám người toàn thân bao phủ trong hắc bào.
"Đại Tế Ti, ngươi vi phạm rồi!"
Phía trước lão ta, là một mảnh rèm vải, bên trong truyền ra một giọng nói già nua quen thuộc, Đại Tế Ti suy yếu ngẩng đầu lên cười khan một tiếng: "Vân gia thề bảo vệ muôn dân, chưa bao giờ vi phạm, là ngài... Vi phạm rồi!"
"Chuyện này, ngươi đã nói với những người khác rồi sao, bao gồm cả Trác Uyên!" Bên trong lại truyền ra giọng nói lạnh lùng.
Mí mắt Đại Tế Ti khẽ run lên, nhưng lại chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này quá hung hiểm, không nên công bố ra ngoài, lão phu sẽ không làm chuyện hại người!"
"Tốt lắm!"
Vút!
Một cái khóa sắt phóng ra từ sau rèm vải, xuyên thẳng qua trái tim của Đại Tế Ti. Cả người Đại Tế Ti bất giác run lên, sau đó gục đầu xuống, hoàn toàn không còn hơi thở.
"Ha ha ha... Nếu tin tức đã chưa để lộ, vậy thì trò chơi sẽ còn có thể tiếp tục kéo dài..."
Phía sau rèm vải, lại truyền ra tiếng cười gian tà đầy lạnh lẽo...