Gò má không kìm được giật giật, Hoàng Phổ Thiên Nguyên nắm chặt hai tay, kích động muốn xông lên đánh cho lão ta một trận, gầm giọng quát: "Đại tế ti, lúc trước không phải ngài vẫn thường nói, nhân sinh không có tai nạn, thiên mệnh đã được định sẵn, tất cả đều là định số. Dù có sai sót, cũng chỉ là ngã rẽ trong sinh mệnh, do mình lầm đường lạc lối mà ra sao? Sao đến lượt Thanh Thiên của ta lại trở thành tai nạn?"
"Đại đạo vô thường, thiên mệnh luân chuyển, thế gian vạn vật không thể nào thoát khỏi sự chi phối của số mệnh. Cũng giống như Thiên Địa Bát Môn, khai, hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, kinh, tử. Bước vào sinh môn ắt sẽ sống, bước vào tử môn ắt sẽ chết, vào hưu môn sẽ chậm chạp hoang mang, vào kinh môn tiền đồ sẽ sáng lạng, nhưng về cơ bản thì ở trong Bát Môn, không thể nào trốn được dòng chảy của số mệnh."
Vân Huyền Cơ hít một hơi thật sâu, sau khi nói ra một đống triết lý huyền diệu khó giải thích, thì lại thở dài nhíu mày: "Chẳng qua, vạn vật trường tồn đều có dị số, luôn có người không bị vận mệnh khống chế..."
Mí mắt không kiềm được khẽ run, Hoàng Phổ Thiên Nguyên vẫn không hiểu gì cả, Lãnh Vô Thường thì đã nghe ra được thâm ý sâu xa ở trong đó, kinh ngạc nói: "Ý của ngài là…Trác Uyên không bị thiên mệnh khống chế?"
Không khỏi sững sờ, Hoàng Phổ Thiên Nguyên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lãnh Vô Thường, cau chặt mày.
Lão ta không hiểu vị Thần Toán Tử này đang nói cái gì nữa, không bị thiên mệnh khống chế thì nói lên điều gì.
Thế nhưng, Vân Huyền Cơ không nói thêm gì nữa, im lặng một lúc lâu mới thở dài, bình thản nói: "Chuyện này kết thúc tại đây, lão phu không muốn nhiều lời. Hai vị tự giải quyết cho tốt, không tiễn!"
Lão già này, vậy mà lại dám hạ lệnh đuổi khách!
Hoàng Phổ Thiên Nguyên vô thức nín thở, trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa, muốn xông tới đánh lão già này một trận. Chưa hiểu được gì cả mà đã đuổi bọn họ đi, bọn họ ngơ ngẩn ở đây cả nửa ngày, thật sự không biết đang làm cái gì nữa!
Thế nhưng, lão ta còn chưa kịp hành động, thì Lãnh Vô Thường đã vội vàng ngăn lão ta lại, hơi khom người về phía Vân Huyền Cơ, cung kính nói: "Cám ơn đại tế ti đã chỉ giáo, Lãnh mỗ đã hiểu rõ trong lòng. Bây giờ xin cáo từ, hôm khác sẽ lại đến bái kiến!"
"Này, Lãnh Vô Thường, ngươi thì hiểu cái gì, lão tử ta nghe không hiểu cái gì hết!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên hét lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Lãnh Vô Thường xua tay, khuyên nhủ: "Môn chủ, đi thôi, đại tế ti vừa mới cho chúng ta một chỉ dẫn rất rõ ràng. Tên Trác Uyên kia là một dị số, vốn dĩ không phải là địch cũng chẳng phải là thù, không liên quan gì đến chúng ta cả!"
"Cái gì mà không có liên quan? Không biết hắn đã giết bao nhiêu người của chúng ta. Mối thù này Đế Vương Môn ta làm sao có thể không báo?" Hoàng Phổ Thiên Nguyên trừng to mắt, nhìn Lãnh Vô Thường một cách kỳ lạ, khó hiểu nói.
Hôm nay Lãnh tiên sinh sao cũng nói chuyện kỳ quái giống như lão già kia vậy?
Lãnh Vô Thường bất lực cười khổ, kéo lão ta đi ra ngoài: "Môn chủ, chờ chúng ta trở về, tại hạ sẽ phân tích chuyện này kĩ hơn cho ngài..."
Két!
Cửa vừa mở ra, Lãnh Vô Thường cùng với Hoàng Phổ Thiên Nguyên đi ra ngoài, nhưng lại đụng phải Trác Uyên đang nhìn trộm bên ngoài, thì không khỏi kinh ngạc: "Trác Uyên…sao...sao ngươi lại ở đây?"
"Ôi, trùng hợp vậy sao! Hahaha...cũng giống các ngươi thôi. Các ngươi ở đây hỏi cách để đối phó ta, thì ta cũng ở đây nhờ đại tế ti chỉ điểm, làm sao để diệt trừ các ngươi một cách nhanh gọn nhất."
Bất giác nhếch miệng mỉm cười, Trác Uyên khiêu khích nói: "Chỉ là...chúng ta đối phó lẫn nhau, nhưng lại đi hỏi cùng một người. Chẳng phải có chút kỳ lạ hay sao?"
"Hừ, thằng nhãi vô tri, Tế Tự Phủ ở Thiên Vũ ngàn năm nay, chưa từng tham gia vào các cuộc đấu đá giữa các thế lực, chứ đừng nói tới việc đưa ra bất kỳ kế sách gì. Chẳng qua chỉ chỉ ra sai lầm, giải trừ thắc mắc trong mệnh đồ của người trong thiên hạ mà thôi."
Hơi nheo mắt lại, Lãnh Vô Thường mỉm cười lạnh lùng: "Hơn nữa, ta và ngươi đều biết rõ tình hình hiện tại. Mặc dù Lạc gia hưng thịnh, nhưng lại đang ở nơi đầu ngọn sóng. Ngươi động đến chúng ta, cũng chỉ khiến hai nhà chúng ta lưỡng bại câu thương, người ngoài được hời mà thôi. Những người thông minh như ta và ngươi, không nên làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy."
Nhìn lão ta một lúc, Trác Uyên khẽ gật đầu: "Không sai, nhưng mà...nếu ngươi đã biết chuyện này, tại sao lúc đó ngươi lại một lần nữa nhượng bộ bên ngoài cửa hoàng thành?"
Thân thể đột nhiên chấn động, mí mắt Lãnh Vô Thường run lên, hai tay nắm chặt.
Sự áp bức của Trác Uyên với lão ta lúc đó, có thể nói là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời của lão ta.
"Hahaha...Lãnh tiên sinh, mặc dù ngươi biết ta sẽ không động thủ, nhưng ngươi vẫn sợ ta vì một lý do..." Không khỏi nở một nụ cười xấu xa, Trác Uyên chỉ vào trái tim mình, khinh thường nói: "Ngươi và ta khác nhau ở chỗ này, ngươi...không có sự quyết đoán của ta, rốt cuộc vẫn chỉ là một tên mưu sĩ không làm nên đại sự, hahaha..."
Bên tai nghe thấy tiếng cười nhạo của Trác Uyên, toàn thân Lãnh Vô Thường không khỏi run lên, hai mắt đỏ bừng, móng tay cũng đã bấm sâu vào da thịt.
Rõ ràng là Trác Uyên đang sỉ nhục lão ta.
Nhưng lão ta lại không có cách nào khác, mà chỉ có thể chịu đựng. Với thực lực hiện tại của Trác Uyên, bọn họ không dám tùy tiện dây vào. Hơn nữa, lão ta là một người luôn lấy đại cục làm trọng, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà bước vào tình cảnh vạn kiếp bất phục?
Cậu nhóc vẫn luôn quỳ ngoài cửa, lúc này cũng hoàn toàn ngây người.
Nó ở trong Tế Tự Phủ đã nhiều năm, chỉ thấy và nghe được mặt cung kính, lễ độ của mọi người. Cho dù là một tên ngụy quân tử, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa ở Tế Tự Phủ.