Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhưng điều này cũng chứng tỏ, Vân gia được xem là gia tộc lấy đức phục người, thật sự khác với những thuật sĩ thế tục.  

             “Hahaha...thằng nhóc, ta không chọc ngươi nữa. Thực ra, ta nhận được lời mời đến đây, còn đây là một thiệp mời!” Trác Uyên nhéo mạnh vào khuôn mặt núc ních của cậu nhóc bất giác cười lớn, sau đó lấy thiệp mời ra.  

             Cậu nhóc thấy vậy, trong mắt chợt loé lên, một lần nữa khom người vái nói: “Thì ra là thiên hạ đệ nhất quản gia do bệ hạ sắc phong. Trác quản gia đến nhưng không thể tiếp đón từ xa, mong ngài đừng trách tội. Gia chủ nhà ta đã đợi lâu rồi, mời ngài đi theo ta.”  

             Nói xong, cậu nhóc liền dẫn đường, Trác Uyên mỉm cười đi theo sau.  

             Thoáng chốc, hai người đã đi qua vô số đình đài thủy tạ, sau đó dừng trước một toà kiến trúc to lớn. Trác Uyên ngẩng đầu nhìn lên, độ cao chắc khoảng vài chục trượng.  

             “Đây là đài quan sát của Tế Tự Phủ chúng ta. Hiện tại gia chủ đang tiếp khách ở một phòng khác. Xin ngài đợi một lát, ta sẽ đi thông báo!” Cậu nhóc đó lại khom lưng, cười nói.  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, dừng chân đứng lại, sau đó cậu nhóc liền rời đi.  

             Một khắc sau, Trác Uyên vẫn đứng tại chỗ nhìn xung quanh, vô cùng nhàm chán. Đột nhiên, một tiếng gầm to giận dữ mơ hồ truyền đến tai của hắn.  

             Trác Uyên khẽ cau mày thầm nói, giọng nói này sao lại quen tai như vậy?  

             Vậy nên thuận theo sau âm thanh, hắn liền bỏ qua đài quan sát, đi vào bên trong. Một lúc sau, hắn đã đến trước cửa một gian phòng trống. Mà cậu nhóc vừa rồi thì đang quỳ xuống trước cửa phòng, cúi đầu không dám phát ra tiếng động.  

             Có lẽ là sợ làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa gia chủ và khách nhân, nên mới chờ ở ngoài đây.  

             “Trác tiên sinh, ngài...” Cậu nhóc nhìn thấy Trác Uyên đến thì giật mình, nhỏ giọng gọi hắn. Nhưng Trác Uyên lại ra hiệu im lặng, bảo cậu nhóc đừng nói nữa, còn bản thân mình thì lén lút đi đến trước cửa, nhìn qua khe cửa trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu nhóc.  

             Hắn muốn xem thử, rốt cuộc vị khách mà Vân Huyền Cơ đang tiếp là ai?  

             Nhưng không nhìn thì không biết, vừa nhìn một cái liền khiến hắn kinh ngạc nhướng mày!  

             Hóa ra trong phòng này có ba người, trên vị trí chủ toạ là một lão giả có mái tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang nhắm mắt hờ hai mắt, sắc mặt trầm tĩnh, có lẽ là trụ thứ ba của Tứ Trụ - Đại Tế Ti Vân Huyền Cơ.  

             Còn hai người kia, Trác Uyên không thể quen thuộc hơn, vậy mà lại là môn chủ Đế Vương Môn - Hoàng Phổ Thiên Nguyên và đại quản gia của lão ta - Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường.  

             Lúc này, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đang nổi trận lôi đình, vỗ bàn quát lớn: “Đại tế ti, ngài vẫn luôn đoán được thiên mệnh, trước giờ chưa từng sai sót. Nhưng lần này, sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?”  

             “Đúng vậy, Thần Toán Tử ta chỉ có thể tính được nhân tâm, chứ không thể tính được thiên mệnh. Về điểm này, lão phu vô cùng bái phục đại tế ti.” Lãnh Vô Thường hơi chắp tay, thở dài nói: “Nhưng lần này, sai lầm của đại tế ti lại khiến lão phu khó chấp nhận. Hai mươi năm trước, chúng ta đã tới đây thỉnh giáo, ngài nói đại công tử chúng ta có tướng làm đế vương, có điềm báo làm nên đại sự! Nhưng bây giờ thì...”  

             Chậm rãi gật đầu, Vân Huyền Cơ không mở mắt ra, chỉ thở dài nói: “Đúng vậy, đại công tử của quý môn quả thật mang tướng Địa Long hiếm có khó tìm. Chỉ cần vượt qua ba kiếp nạn, về sau tiền đồ sẽ vô hạn!”  

             “Ba kiếp nạn nào?” Hoàng Phổ Thiên Nguyên cắn chặt răng, oán hận nói.  

             Sau khi trầm ngâm một lúc, Vân Huyền Cơ bình thản nói: “Ba kiếp nạn này là thiên cơ, vốn dĩ không nên tiết lộ. Nhưng nếu người đã chết thì cũng không có vấn đề gì. Ba kiếp này chính là thiên mệnh kiếp, phụ tử kiếp và tội kỷ kiếp*!”  

             (*Tội của bản thân)  

             “Vậy Trác Uyên ở kiếp nạn nào?” Lãnh Vô Thường vội vàng hỏi.  

             Chậm rãi lắc đầu, Vân Huyền Cơ vẫn bình tĩnh nói: “Không ở kiếp nào cả!”  

             “Không phải ngài đã nói nhi tử của ta gặp phải ba kiếp nạn sao? Đây không phải là kiếp nạn thứ tư sao, hơn nữa còn là kiếp nạn cướp đi sinh mạng của nó!” Hoàng Phổ Thiên Nguyên tức giận hừ một tiếng, quát lớn.  

             Tuy nhiên, Vân Huyền Cơ vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Thiên mệnh vô thường, nhưng vẫn có quỹ đạo có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhân sinh có ba ngàn con đường, nhưng có rất nhiều cách để đi, chẳng qua cái chết thương tâm của lệnh lang là một tai nạn, một tai nạn thực sự…"  

             Phụt!  

             Trác Uyên suýt nữa đã cười phun nước bọt, hắn hiện tại càng thêm chắc chắn, tên Vân Huyền Cơ này chính là một tên lừa bịp. Một người đoán mệnh vậy mà lại nói cái chết của cao thủ như Hoàng Phổ Thanh Thiên là một tai nạn. Mẹ nó có vô lý quá không!  

             Gò má Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường cũng giật giật, câm nín mất một lúc.  

             Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy từ tai nạn này từ miệng của Vân Huyền Cơ. Trước đây, lão già này thế nào cũng nói gì đó về thuật số, về những thứ cao thâm để giải thích cho bọn họ. Khiến bọn họ nghe xong cũng phải khen là có lý, cảm thấy vô cùng kính phục.  

             Nhưng lần này, lão ta thậm chí còn không buồn giải thích, trực tiếp lấy hai chữ tai nạn để qua loa với bọn họ.  

             Lão ta làm vậy...không phải đang muốn đập tan danh hiệu Tế Tự Phủ của mình sao...

Advertisement
';
Advertisement