"Làm sao vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?" Trác Uyên khẽ cau mày, trái tim vô thức thắt lại.
Mụ mụ vội vàng xua tay, cười khan nói: "Hahaha...Trác quản gia không cần lo lắng, Khuynh Thành nàng… nàng chỉ là bế quan nữa mà thôi, không cần nôn nóng!"
"Bế quan? Bách Gia Tranh Minh đã kết thúc, bây giờ là lúc tranh đấu kịch liệt nhất. Nàng thân là tổng lâu chủ, còn bế quan cái gì cơ chứ?" Con ngươi khẽ động, Trác Uyên nhìn chằm chằm vào mặt của mụ mụ và những người khác, hắn đã nhìn ra được sự không tự nhiên của họ, trong lòng bất giác chùng xuống, hắn hiểu rõ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thế nhưng, không đợi hắn tiếp tục chất vấn, tiếng hét lớn của lão Bàng đột nhiên vang đến tai mọi người: "Thái tử điện hạ và tam hoàng tử điện hạ đến!"
Vô thức giật mình, Long Dật Phi và những người khác đều liếc nhìn nhau, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
"Thái tử điện hạ từ trước đến nay đều tuân theo tổ huấn, rất ít khi qua lại với Ngự Thất Gia Tộc. Nhưng sao lần này lại công khai làm trái lời dạy của bệ hạ, đến thăm Lạc gia - gia tộc thứ tám này cơ chứ?" Mụ mụ nhướng mày, liếc nhìn Trác Uyên và những người khác, thầm đoán: "Xem ra...một là hắn ta cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa, không thể không tìm sự giúp đỡ. Hai là tình hình hiện tại của Lạc gia các ngươi thực sự sáng sủa, khiến hắn ta đường đường là một thái tử cũng phải ngưỡng mộ danh tiếng."
Khẽ vuốt mũi, trong mắt Trác Uyên rạng rỡ tinh quang, lẩm bẩm nói: "Lúc ta gặp vị thái tử này lần đầu tiên, hắn ta đã cho ta một cảm giác. Mặc dù tên này rất lễ độ, đối nhân xử thế cũng rất thoả đáng. Nhưng đối với bất kỳ người nào hay thế lực nào cũng đều điểm đáo vi chỉ*, tâm tư thâm sâu, thuộc kiểu cáo già thờ ơ, điềm tĩnh. Nhưng lần này lại đột nhiên chủ động lấy lòng chúng ta, kéo gần mối quan hệ, chắc chắn là có ẩn tình. Trước tiên cứ gặp rồi nói tiếp."
(*Chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới, không đi sâu vào trong)
Mụ mụ và những người khác nghe vậy cũng khẽ gật đầu. Trác Uyên hành sự cay độc, gặp chuyện không sợ, khiến bọn họ vô cùng khâm phục.
"Trác quản gia, thái tử điện hạ đích thân đến thăm Lạc gia, cũng xem như là thương lượng bí mật. Chúng ta ở đây không tiện, tạm thời sẽ tránh ra trước." Tạ Khiếu Phong cân nhắc một lát, nhìn về phía Trác Uyên nói.
Trác Uyên khẽ gật đầu, bảo Nghiêm Phục dẫn mọi người đến phòng sau: "Tạ phủ chủ suy nghĩ thấu đáo, xin mời!"
Tiếp đó, sau khi tất cả mọi người rời đi, không bao lâu sau, một tràng cười sảng khoái đột nhiên vang lên từ bên ngoài đại sảnh: "Hahaha...hoàng đệ, hoàng muội, Xương Bình Phủ mọi người thật náo nhiệt. Bên ngoài có rất nhiều người muốn chen vào cửa, suýt chút nữa ngay cả vi huynh cũng không thể vào được!"
Hai bóng dáng vàng kim dẫn theo vài tên tùy tùng thân tín bước vào tầm mắt mọi người, chính là thái tử và tam hoàng tử Vũ Văn Thông.
Trác Uyên liếc nhìn thái tử, trong lòng âm thầm cười lạnh, tiểu tử này này cũng thật biết làm thân. Hoàng đế vừa phong vương gia và công chúa cho Lạc gia, hắn ta đã coi mình là huynh trưởng, nên không cần phải khách khí.
Cho dù bọn bọ có muốn cầm chổi quét hắn ta ra ngoài, cũng thật bất lịch sự. Nhưng về điểm này thật sự giống với tên còn lại.
Dời mắt nhìn về phía tên mập bên cạnh hắn ta, Trác Uyên bất giác lắc đầu cười khổ.
Nghĩ lại năm đó, không phải tên mập này cũng từng lôi kéo hắn rồi đòi kết nghĩa đấy sao? Vừa nghĩ như vậy, hai tên này đúng thật là huynh đệ, hừ hừ…
"Thái tử điện hạ giá đáo nhưng không thể tiếp đón từ xa, mong ngài đừng trách tội!" Lạc Minh Ngọc kéo đệ đệ Lạc Minh Viễn khom người hành lễ với thái tử Vũ Văn Bác. Còn Trác Uyên thì vẫn đứng thẳng người như cũ, giống như người không liên quan vậy.
Mà thái tử cũng không thấy kỳ quái, xem như chưa thấy hành vi vô lễ này, vội vàng đỡ hai người kia dậy, cười nói: "Nào có, nào có, hoàng đệ, hoàng muội, sau này mọi người đều là người một nhà, nên đừng khách khí như vậy, gọi ta là đại ca là được!"
Hai tỷ đệ Lạc Minh Ngọc không khỏi giật mình rồi đưa mắt nhìn nhau, thấy thái tử quả thực khiêm tốn lễ độ, bình dị dễ gần, thì trong lòng có chút ấm áp, được sủng ái mà lo sợ.
Nhưng Trác Uyên thì vẫn nhìn tất cả mọi chuyện bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn sống qua hai kiếp, đã nhìn thấy nhiều vẻ mặt khẩu phật tâm xà thế này.
"Ồ, Trác quản gia, hôm nay các hạ được phong là thiên hạ đệ nhất quản gia, thống lĩnh tất cả sự vụ quan trọng của Thiên Vũ. Dưới một người, trên vạn người, vinh quang muôn đời, thật sự rất đáng mừng. Bản điện đến chúc mừng trễ, mong được thứ lỗi."
Sau đó, thái tử đi đến trước mặt Trác Uyên, trịnh trọng cúi đầu, khom người khoảng chín mươi độ. Đúng là hành lễ thật lớn, thiếu điều muốn quỳ xuống mà thôi.
Ngay cả Lạc Minh Ngọc và những người khác, chứng kiến cảnh tượng này, cũng không khỏi ngây người.
Đường đường là thái tử điện hạ, thiên hạ này người có thể nhận đại lễ của hắn ta, ngoại trừ hoàng đế ra thì chỉ có các công thần như Tứ Trụ. Ngay cả gia chủ của Ngự Hạ Thất Gia, cũng không thể nhận nổi lễ nghi như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn ta lại lại hành lễ lớn nhất của hoàng thất với Trác Uyên. Tấm lòng hạ mình cầu hiền này, thực sự khiến cho những người ở đây vừa ngưỡng mộ vừa bội phục.
Thế nhưng, dường như Trác Uyên vẫn không thèm quan tâm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thản nhiên gật đầu nói: "Hừ, biết vậy thì lần sau nhớ đến sớm một chút!"
Phụt!
Suýt chút nữa là hộc máu, mọi người ở đây đều đồng loạt cười lớn. Ngay cả vị thái tử điện hạ vẫn luôn cúi người không nhìn thấy sắc mặt kia, lúc này gò má cũng co rút mãnh liệt, khuôn mặt tuấn tú cũng đã ửng hồng vì tức giận.
Vũ Văn Thông không kìm được nhảy ra mắng: "Huynh đệ, ngươi làm vậy là không đúng, đã được nhân nhượng mà còn làm tới? Đại ca ta có lòng tốt đến cửa chúc mừng, mà ngươi có thái độ gì vậy? Còn nói lần sau đến sớm một chút, giống như chúng ta mắc nợ ngươi thật vậy..."
"Là hắn ta tự nói đã đến chúc mừng trễ, mong được ta tha thứ. Ta không tha cho hắn ta, chẳng lẽ phải mắng hắn ta một trận sao?" Trác Uyên trợn trắng mắt, nói như việc đương nhiên.
Phụt!
Suýt nữa lại phun ra một ngụm máu, thân thể đầy mỡ của tên mập run lên bần bật, tức giận nói: "Ngươi cố ý bới móc có phải không? Không nghe ra đó là một câu khách sáo sao, mà ngươi còn nghĩ là thật? Ngươi có tin ta, ngươi có tin ta..."
"Tin ngươi cái gì, muốn đánh nhau à, lại đây!" Trác Uyên cười nhạo một tiếng, giơ ngón tay giữa về phía tên mập, khiêu khích nói.
Mí mắt tên mập run lên, giận đến mức thất khiếu bốc khói, chuẩn bị muốn xông lên. Chẳng qua trong lòng hắn ta biết rõ, hắn ta hoàn toàn không đánh lại Trác Uyên. Vì vậy, hắn ta vừa tạo thế muốn xông lên, bàn tay béo mập như có như không nắm lấy bàn tay thái tử hét lên: "Đại ca, huynh đừng cản đệ, hôm nay đệ phải dạy cho tiểu tử này một bài học, giúp huynh xả giận."
Khóe miệng thái tử giật giật, trong lòng nhất thời không nói nên lời.
Chẳng trách lão tam lại kết nghĩa huynh đệ với Trác Uyên, hai tên này đều vô sỉ như nhau! Một tên thì ra vẻ, ngang ngược càn rỡ, gặp ai cũng giả ngu, ngay cả gặp bản thái tử cũng giả ngu, suốt ngày hếch mũi lên nhìn người.
Còn một tên thì muốn ra vẻ, nhưng lại không có thực lực, thế mà vẫn bất chấp giả bộ, còn kéo bản thái tử phải giả bộ theo.
Hai tên này đúng là trời sinh một cặp, người cùng một giuộc. Trở thành huynh đệ cũng là thiên ý.
Chẳng qua, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ, Trác Uyên thật sự có khả năng để ra vẻ, không thể đắc tội, chỉ có thể kết giao. Vì vậy hắn ta cười lớn, giảng hoà nói: "Hahaha...Trác quản gia đúng là người có khí phách, không hề giả dối, bản điện vô cùng thưởng thức. Lão tam, vừa rồi chính là bản điện thành tâm xin lỗi, những gì Trác quản gia nói đều không sai, đệ đừng có so đo."