Bây giờ bọn họ quả thực rất đỏ* ở Thiên Vũ, thậm chí là đỏ đến phát tím, nhưng rất nhanh sẽ biến thành màu đen, sau đó vận rủi cũng sẽ kéo đến. Đây có lẽ là kết quả mà lão hoàng đế kia muốn nhìn thấy nhất.
(*Nổi tiếng)
Trong mắt lóe lên tia sáng, Trác Uyên cười lạnh một tiếng.
Nhưng đáng tiếc, đại quản gia của Lạc gia là Trác Uyên ta, sẽ không làm theo mong muốn của ngươi đâu. Trong ván cờ Bàn Thiên này, không phải chỉ có một mình ngươi chơi, mà ta cũng đang hạ cờ!
Nghĩ vậy, Trác Uyên kiêu ngạo ưỡn ngực đi vào bên trong, không bao lâu sau đã đi tới trước đại sảnh tiếp khách. Mà ở đó, ngoại trừ Lạc Minh Ngọc và Lạc Minh Viễn ra, còn có vài người bạn cũ cũng đang chờ. Bọn họ chính là người của Tiềm Long Các, Kiếm Hầu Phủ và Hoa Vũ Lâu.
"Trác Uyên, ngươi về rồi, mọi người đã đợi ngươi rất lâu!" Nhìn thấy Trác Uyên vừa xuất hiện, Lạc Minh Ngọc lập tức chạy ra, nở nụ cười ngọt ngào nghênh đón.
Trác Uyên cười nhạt không nói không rằng, vào đến phòng khách, thì mới ôm quyền cười nói với các vị gia chủ: "Xin lỗi, xin lỗi, ta về muộn. Chủ yếu là do lão già kia lắm mồm quá, không thì ta đã về sớm rồi, sao có thể để mọi người đợi lâu như vậy? Hahaha... "
Gò má không khỏi giật giật, Long Dật Phi và những người khác vừa định mở miệng khách khí một tiếng, nhưng lập tức lại bị nghẹn lời. Bọn họ quay mặt nhìn nhau, miệng lưỡi đều đắng chát.
Thiên hạ này, người duy nhất dám gọi hoàng đế Thiên Vũ là lão già, lại còn nói lão ta lắm mồm, đoán chừng chỉ có mình Trác quản gia không sợ trời không sợ đất này thôi.
Những nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi như Long Hành Vân và Tạ Thiên Thương cùng đi tới đây cũng quay mặt nhìn nhau, câm nín mất một lúc.
Bây giờ bọn họ đều có chút không chắc chắn, Trác Uyên có phải cùng thế hệ với bọn họ hay không. Xét về tuổi tác, bọn họ chắc hẳn là người đồng lứa. Nhưng khoảng cách sao có thể lớn đến như vậy? Người ta thì lợi hại tài giỏi, làm người làm việc đều không cần để ai vào mắt. Còn bọn họ tại sao lại phải cẩn thận, sống cụp đuôi* mà làm người?
(*sống khiêm tốn; không kiêu ngạo)
Quan trọng là địa vị của người ta ngày hôm nay là do bản thân dốc sức làm ra. Bọn họ được hưởng sự che chở của tổ tông, vậy mà còn không bằng người ta làm nên từ tay trắng. Cách biệt trong đó thật sự là một trời một vực!
Nghĩ đến đây, các anh hào trẻ tuổi nhất thời trở nên trầm mặc. Người so với người, đúng là tức chết mà!
Sắc mặt Lạc Minh Ngọc cũng có chút mất tự nhiên, hung hăng nhéo hắn một cái, trách cứ: "Sau này ngươi nói chuyện có thể để ý một chút được không? Làm gì có người nào bôi nhọ hoàng thượng như vậy, không muốn sống nữa sao!"
"Sao nào, lẽ nào ngươi còn sợ Long các chủ bọn họ mật báo sao?" Trác Uyên bất giác nhướng mày, mỉm cười vui vẻ nhìn về phía đám người Long Dật Phi.
Long Dật Phi và những người khác vội vàng xua tay, nhanh chóng tỏ thái độ nói: "Nào có, Trác huynh đệ nói đùa thôi, sao có thể coi là thật?"
Trác Uyên nhìn bọn họ, đột nhiên mỉm cười: "Thực ra lúc Trác Uyên ta nói chuyện, không để ý nhiều thứ như vậy, nhưng ta không phải kẻ ngốc, ta biết cái nào nên nói, cái nào không nên nói. Sở dĩ vừa rồi ta dám giễu cợt hoàng đế trước mặt các ngươi, là vì chắc chắn các ngươi sẽ không nói ra ngoài. Giống như lúc trước ta đã nói với các ngươi vậy, các ngươi hỗ trợ ta mười năm, sau này Lạc gia sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của các ngươi."
"Bây giờ còn chưa đến mười năm, nhưng Lạc gia đã là gia tộc duy nhất có thể sánh ngang với Đế Vương Môn. Nếu như Lạc gia ngã xuống, các ngươi có còn đường sống hay không? Vậy nên hiện tại, chúng ta đã là châu chấu trên một sợi dây, làm sao các ngươi có thể bán đứng ta, và ta cũng tin tưởng các ngươi nhất, có phải hay không?"
Trác Uyên đột nhiên cười lớn, trong nụ cười đó còn mang theo vẻ kỳ quái. Đám người Long Dật Phi vội vàng gật đầu, liên tục nói phải.
Bọn họ bây giờ có chút xấu hổ trước mặt Lạc gia.
Dù sao thì thực lực của Lạc gia hiện tại đã vượt xa bọn họ, trong tương lai sẽ càng lớn mạnh hơn, bỏ xa bọn họ tám mươi, một trăm con phố cũng không chừng.
Trong mười năm, người ta đã đạt đến độ cao mà bọn họ cả ngàn năm cũng không thể đạt được, vậy thì còn có gì mà không thể làm được?
Vậy nên hiện tại đối mặt với Lạc gia, những thế gia lâu năm như Tiềm Long Các, ngược lại đã có cảm giác đối mặt với Đế Vương Môn. Mỗi một câu nói, một cái chỉ tay cũng khiến người khác run lên cầm cập.
Đặc biệt là khi đối mặt với Trác Uyên, sẽ càng trở nên như thế.
Lúc này bọn họ mới nhận ra, một khi Trác Uyên có thực lực tương ứng, khí thế vương giả đó thực sự còn đáng sợ hơn nhiều so với Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường!
Giống như nhìn ra được tâm tư của bọn họ, Trác Uyên thản nhiên mỉm cười, xua tay nói: "Mọi người đừng quá căng thẳng, chúng ta là bằng hữu đồng cam cộng khổ, Lạc gia sẽ không làm ra chuyện vong ơn bội nghĩa. Chúng ta khác với Đế Vương Môn, các ngươi đi theo chúng ta, tuyệt đối sẽ an toàn. Không cần sợ sau khi chúng ta làm nên chuyện, sẽ gây bất lợi cho các ngươi. Phải rồi, sao không thấy Sở các chủ đâu vậy?"
Giống như muốn làm dịu bầu không khí, lại vừa giống như thực sự muốn biết, Trác Uyên thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng câu này vừa nói ra, sắc mặt mụ mụ và những người khác đột nhiên trở nên mất tự nhiên, ấp a ấp úng, không nói được lời nào...