Ở đế đô, phía ngoài cổng thành.
Chín cánh cửa hình vòm khổng lồ cao hơn ba mét được đóng chặt lại, phía trên được khảm ba trăm sáu mươi thỏi đồng phát ra ánh sáng sắc kim vô cùng chói mắt, được sắp xếp theo Chu Thiên Trận, tượng trưng cho đất trời thái bình, vương quyền vĩnh cố!
Từng đội, từng đội hộ vệ mặc trên mình áo giáp màu vàng, cùng nhau đứng dàn ra trước chín cánh cửa khổng lồ, trang trọng uy nghiêm, một cỗ khí thế mạnh mẽ thỉnh thoảng phát ra từ trên người bọn họ.
Cho dù là tu giả vừa mới bắt đầu nhập môn, cũng thực sự có thể cảm nhận được, đây mới thực sự là cao thủ Thiên Huyền, khoảng chừng hơn nghìn người! Thế lực của hoàng thất, vẫn mạnh nhất Thiên Vũ, có một không hai như xưa.
Đám người rộn ràng nhộn nhịp, từ sáng sớm tất cả đều đã tụ tập ở nơi này, nhìn cảnh tượng này, cảm thán một trận không thôi.
Cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, hoàng thất phát động chiến trận lớn như thế, chỉ để tổ chức một lần hội lớn. Chẳng những yêu cầu tất cả gia tộc trên đất Thiên Vũ từ nhỏ đến lớn đều phải đến đây để chứng kiến, mà ngay cả Ngự Hạ Thất Thế Gia cũng cùng nhau tới đây để tham dự.
Cách đây gần mấy trăm năm trước, sau khi cả nước Thiên Vũ cùng chống chọi lại ngoại tộc, chưa từng xảy ra chuyện này.
Có thể thấy được, sắc phong gia tộc thứ tám, trong mắt hoàng thất quan trọng cỡ nào. Lúc trước, Lạc gia chỉ là loại tam lưu gia tộc mà thôi, thế mà bây giờ lại nhận được ân sủng lớn đến như vậy.
Nhưng mà, chỉ là thắng một lần ở cuộc đua trăm nhà thôi mà, không cần tâng bốc bọn họ cao như vậy đâu chứ, muốn cho tất cả cư dân Thiên Vũ đều phải chúc phúc cho bọn họ.
Mấy vị gia chủ nhỏ chờ ngoài cổng, trước cửa chính bên ngoài hoàng thành trong gió lạnh, bất giác trong lòng có hơi bất bình. Chuyện tốt như vậy, sao lại không xảy ra với bọn hắn cơ chứ?
Một vài gia tộc còn lại, cũng phải chờ cho đến khi hoàng thành mở cửa, một bên xì xầm to nhỏ, ghé tai nhau thảo luận ầm ĩ.
Có hâm mộ, có ghen ghét, nhưng kính trọng vẫn chiếm đa phần!
Có thể từ một tam lưu thế gia, nhảy lên ngang hàng với Ngự Hạ Thất Thế Gia trở thành gia tộc thứ tám, thậm chí nhận được sự ủng hộ của hoàng thất, thật sự không dễ dàng mà!
Ngay cả một tam lưu thế gia có cố gắng như thế đi chăng nữa, cũng chỉ tăng lên thành nhị tam lưu gia tộc thôi, có lí do gì để không dừng lại và hài lòng với hiện tại đâu...
"Công... Công tử, người chờ một chút..."
Chen chúc trong đám người, một thiếu niên với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo tuấn tú, thư sinh đội nón trên đầu, không ngừng chen lên phía trước, đằng sau là thư đồng đi theo hắn ta, đang không ngừng la lên.
Thế nhưng rất nhanh, thanh niên kia liền đẩy đám người gần nhất ở phía trước ra, ngừng lại. Đôi mắt long lanh, linh động, chăm chú quan sát tất cả, tràn ngập tò mò: “Rốt cuộc, ta cũng ra được rồi!”
"Công... Công tử, ngài mau mau về... Trở về đi, bằng không nô... Tiểu nhân sẽ bị trách phạt đấy ạ!" Thư đồng kia cũng đẩy những người bên cạnh hắn ra, khuôn mặt mềm mại như nước, không khỏi ỉu xìu lại, khẩn cầu nói.
Lông mày hơi nhíu lại, người công tử trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười hoạt bát: “Bản công...Tử đã bị nghẹn ở nhà nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới trốn ra được, chơi bời hai ngày cho thật tốt, thật vui, sao lại trở về dễ dàng như thế được? Hơn nữa, lần này hoàng thành tổ chức sắc phong Hạ Ngự đời thứ tám, đây là chuyện ngàn năm có một đấy! Lần trước sắc phong Hạ Ngự Thất Thế Gia, mới là chuyện khai quốc lần đầu mà!”
"Ta lại muốn xem xem, gia tộc thứ tám trong truyền thuyết này, rốt cuộc có tài đức gì, mà khiến cho phụ...À, hoàng thượng phá vỡ luật lệ ngàn năm, thực hiện lễ sắc phong đặc biệt như vậy!”
Đôi mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện ra sơ hở trong lời nói, thanh niên ấy không khỏi lè lưỡi một cách đáng yêu, cười khẽ một tiếng.
Thư đồng thấy vậy, lại càng sắp khóc đến nơi: "Công... Công tử, ngài du ngoạn một hai canh giờ rồi mau chóng đi về thôi, bằng không với cái tình tình lỗ mãng của ngài, nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta ai cũng không gánh nổi hậu quả đâu!"
"Vả miệng cho ta!"
Tròng mắt không khỏi trừng nhẹ, công tử gõ nhẹ một cái lên trên đầu của thư đồng, tức giận nói: "Lại dám nói bản công...tử thế à, xem ta trở về có đánh ngươi không!"
"Ôi, vậy ngài vẫn nên tranh thủ thời gian trở về với tiểu nhân đi ạ, ngài muốn đánh tiểu nhân cũng được. Nếu như ngài đã xảy ra chuyện gì, ngay cả mạng sống của tiểu nhân cũng không còn nữa đâu ạ!"
"Ngươi..."
Công tử bất giác trừng mắt một cái, tức giận đến nói không ra lời. Chẳng lẽ trong mắt những người hạ nhân này, bọn hắn lại yếu ớt như vậy, không chịu nổi một đòn sao.
Giống như tùy tiện chạy ra ngoài một chút thôi, liền có thể bị bọn buôn người gạt, hắn ta đâu có vô dụng như vậy đâu!
"Thái tử điện hạ đến!"
Đột nhiên, một tiếng bén nhọn kéo dài vang lên, một kiệu mềm hoàng ny chậm rãi rơi vào tầm mắt của tất cả mọi người. Đợi cho kia cỗ kiệu dừng lại, một vị thiếu niên phong thần tuấn lãng bước ra từ bên trong, một kiện áo bào màu vàng được thêu tứ trảo Kim Long, nhìn qua liền thấy tao nhã vô cùng!
Từng đội, từng đội binh vệ tử kim cùng nhau đi về phía trước, xua tan hết chúng người đang tập hợp một chỗ sang bên cạnh, nhường ra một đầu đường rộng khoảng chừng ba mét. Thái tử chậm rãi đi về phía trước, nơi vị trí gần cổng hoàng thành nhất.
"Nguy rồi, là đại ca, đừng để huynh ấy phát hiện ra chúng ta!"
Công tử trẻ tuổi cúi đầu xuống, lập tức tiện tay lôi kéo thư đồng trốn vào trong đám người. Thư đồng kia không có cách nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng, đi vào theo.
Thái tử đi đến ở giữa phía trước để thông hướng, lại bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay về bốn phía thi lễ cúi đầu, mặt hiện lên vẻ xin lỗi nói: "Các Ngự Hạ Thế Gia chưa đến, cửa thành không thể mở ra được, để mọi người chờ ở nơi đây, gió thổi mạnh như vậy có thể bị nhiễm phong hàn như chơi, thực sự vạn phần thật có lỗi. Bản điện ở đây với mọi người, để thi lễ bồi tội!"
Nói đoạn, Thái tử liền khom người cúi xuống.
Đám người thấy vậy, không khỏi sợ hãi, vội vàng cũng hạ người xuống bái.
Đồng thời âm thầm gật đầu tán thưởng Thái tử, khâm phục không thôi. Thân là người có chức cao nhưng không từ mà kiêu, chiêu hiền đãi sĩ, ngày sau nhất định sẽ là minh quân tốt nhất!
"Ha ha ha... Đại ca lại làm bộ làm tịch nữa rồi, định thu mua lòng người sao?"
Nhưng mà, đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói có chút hiểm độc truyền đến trong tai tất cả mọi người. Đám người đồng thời giật mình, quay đầu nhìn lại, muốn nhìn một chút để xem, đến tột cùng ai mà có lá gan to như vậy, dám thẳng thắn mà nói móc Thái tử Thiên Vũ.
Thế nhưng đập vào mắt của mọi người, lại là một thiếu niên âm u có dáng vẻ giống Thái tử đến bảy tám phần. Trên người hắn ta mặc một bộ áo bào màu vàng có thêu Tú Long y như vậy, chỉ là con rồng kia có hơi khác biệt so với Thái tử, chỉ có ba cây long trảo mà thôi.
Cảm thấy khó mà không run lên cho được, mọi người đều biết, người này chính là Nhị hoàng tử cùng một mẹ với Thái tử Vũ Văn Bác, Vũ Văn Dũng!