Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ngươi đánh rắm vừa vừa thôi nhé, rõ ràng là phát hiện của ta, là ý mà ta nghĩ ra, thế quái nào mà ngươi được nhận công chứ?”

Quỷ Lanh Lợi càng thêm phần tức giận, lúc này liền lao tới đánh nhau một trận với Quỷ Hung Ác. Hai quỷ còn lại cũng cổ vũ reo hò, nhưng cũng chẳng được mấy hồi, không hiểu tại sao lại lao vào nhập hội!

Kết quả là, bốn con quỷ không coi ai ra gì, đánh nhau túi bụi, y như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào.

Chư vị trưởng lão xung quanh đều chứng kiến tất cả, bất giác, mặt mũi ai cũng trầm hẳn xuống. Bốn tên tiểu quỷ này, đúng là không có đầu óc mà. Bọn họ mới vậy đã quên, lý do vì sao quản gia Trác lại nổi giận, muốn trừng trị bọn họ à.

Thế mà bây giờ trước mặt hắn lại đánh nhau túi bụi, đúng là tốt sẹo quên đau, một đám gia hỏa cứ thích chọc cho người ta đánh!

Quay đầu nhìn sang phía Trác Uyên một chút, quả nhiên Trác Uyên đã tức giận đến nỗi trên trán nổi gân xanh lên cả rồi, chỉ còn tùy thời mà bùng nổ nữa thôi.

“Bốn người các ngươi... Chuẩn bị kỹ càng để chịu một quyền của ta chưa?” Mí mắt nhịn không được mà giật giật vài cái, Trác Uyên vẫy vẫy tay, lạnh lùng lên tiếng.

Ma Sách Tứ Quỷ vẫn đánh nhau loạn thành một bầy, nhưng cũng không quên trăm miệng một lời, trêu đùa cười nói: “Không có việc gì, ngài cứ làm việc của ngài đi, đánh nhiều hay ít quyền cũng không sao đâu!”

Khinh thường, đây há chẳng phải là coi khinh nhau ra mặt luôn à, rõ ràng Ma Sách Tứ Quỷ vô cùng khinh bỉ cánh tay mới mọc của Trác Uyên.

Trác Uyên quan sát tất cả, giận quá hóa cười, vẫy vẫy tay, tốc độ ngày càng nhanh: “Ha ha ha... Các ngươi cũng thật hào phóng nhỉ, đánh nhiều hay ít quyền cũng không sao đâu cơ đấy. Được thôi, để cho các ngươi đón một quyền của ta xem sao thế nào!”

Tiếng nói vừa dứt, tròng mắt Trác Uyên bỗng nhiên ngưng lại, thật sâu trong đôi mắt ấy hiện lên tia sát ý không hề che giấu, đánh ra một quyền: “Cụ Tượng, Trùng Thiên Kỳ Lân Tí!”

Rầm!

Giống như một cơn lốc xoáy, sóng thần bay ra, nương theo ánh sáng màu đỏ thẫm, phía bên cánh tay phải Trác Uyên bỗng nhiên biến lớn, như một bức tường sắt cứng rắn, sừng sững, lao về phía bốn tiểu quỷ.

Mà sự tức giận ngút trời kia, cho dù là cao thủ Thần Chiếu Cảnh Tầng sáu như Ma Sách Tứ Quỷ cũng không khỏi có chút trì trệ, theo bản năng cúi đầu xuống.

Vèo!

Chùm ánh sáng đỏ thẫm xẹt ngang qua đầu bốn tiểu quỷ, lấy đi một nhúm tóc của bọn họ, rồi phóng thẳng lên trời.

Rầm!

Như pháo hoa nở rộ, những nơi Kỳ Lân Tí bay qua, không gian xung quanh đều rung lắc dữ dội, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều biến thành lớp bột mịn.

Đặc biệt là phía chính diện của bàn tay khổng lồ kia, bầu không gian bị ảnh hưởng gây ra chấn động không nhỏ. Ngọn núi cao trăm trượng ở phía trước, khi bị đánh trúng liền vỡ nát, tan thành cát bụi, bay biến vào hư vô.

Sau khi đợi cho tất cả mọi chuyện đều khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, trong tầm mắt mọi người chỉ còn một mảnh hoang vu, không còn vật gì có thể trụ lại được nữa cả.

Kinh ngạc, kinh ngạc vô cùng!

Coi như đám người đánh giá cao thực lực đối Trác Uyên thì sao chứ, bọn hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Trác Uyên đã mạnh đến mức có thể hủy diệt trời đất như vậy. Nhất là đám Ma Sách Tứ Quỷ càng kinh hãi, bị dọa cho trắng bệch cả mặt ra, hai chân nhịn không được mà run như cầy sấy.

Một màn này dường như bọn họ đã từng thấy qua rồi, căn bản là giống y như đúc cái quyền mà Cổ Tam Thông đánh ra có thể nhẹ nhàng phá bay hàng trăm dặm địa vực kia!

Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, Ma Sách Tứ Quỷ cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn cây cột cao vút màu đỏ thẫm treo lơ lửng trên bầu trời phía bên trên đầu, đã sắp khóc đến nơi.

Đây có phải là cánh ta đâu, nó là cây cột trời mới đúng ấy! Bị cái thứ này đánh một cái, trong nháy mắt chắc chắn sẽ thịt nát xương tan, còn không tốt bằng bị móng rồng cào trúng nữa!

Bọn họ cứ nghĩ rằng, cánh tay phải mới mọc lại của Trác Uyên chính là nhược điểm của hắn, nhưng mà không bao giờ ngờ tới, cánh tay phải của hắn còn biến thái hơn cánh tay trái của hắn nhiều.

Hơn nữa, hai cánh tay này còn tính là tay của con người sao?

Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên chậm rãi thu hồi lại Kỳ Lân Cước, lại biến trở về hình dáng là cánh tay, cảm thấy thỏa mãn vô cùng mà gật gật đầu.

Hóa hình, là bí thuật biến bản thể thành một hình thái khác biệt khác. Tay trái của hắn biến thành Địa Long Trảo cũng giống như vậy.

Nhưng cụ thể hơn, là lúc hóa hình hình thái, lại khôi phục dáng vẻ vốn có ban đầu của bản thân.

Cho dù Kỳ Lân Tí của hắn xuất hiện dưới dáng vẻ tay cánh tay, cũng đã rất mạnh mẽ. Nhưng hắn vừa mới thí nghiệm một chút thôi, cụ thể hơn, Kỳ Lân Tí của hắn hóa thành Kỳ Lân Cước, mới có thể phát ra sức mạnh chân chính nghịch thiên của chỉ mỗi một Kỳ Lân Cước.

Nhưng mà, cái này chưa phải là sức mạnh chân chính của Kỳ Lân Cước, cơ bản là do tu vi của hắn có hạn chế. Nếu không, với lực lớn quá, sợ rằng sẽ tự đánh chính mình mà chết.

Nhưng dù vậy, cũng đã đủ để tung hoành ở cái vùng trời này lắm rồi.

Bây giờ cánh tay trái của hắn là Địa Long Trảo, tay phải là Thánh Thú Kỳ Lân Tí, mang theo móng vuốt của hai con thú, quả nhiên là khó ai mà địch nổi!

Nghĩ tới đây, khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch, thỏa mãn nhẹ gật đầu.

Sau đó, lại nhìn về phía đám người quanh hắn, dĩ nhiên đã bị hắn làm cho kinh hãi, há hốc cả mồm ra, nhất là bốn tên tiểu quỷ kia, càng bị dọa cho run cầm cập cầm cập lên!

Trên mặt lộ ra nụ cười như ma quỷ, Trác Uyên lần nữa lắc lắc tay phải nói: "Bốn người các ngươi nói đánh nhiều hay ít đều được đúng chứ, thế thì tiếp một quyền nữa nhé?”

"Không không không... quản gia Trác, ngài trâu, ngài giỏi! Bọn ta không dám đi tính toán thiệt hơn với ngài nữa đâu, không mấy, ngài dùng Huyết Anh trừng phạt bọn ta luôn đi. Chịu một quyền của ngài, bọn ta nhất định sẽ bị thịt nát xương tan đấy ạ! Ngài ắt hẳn cũng không muốn, cơm gạo Lạc gia bị uổng phí đâu đúng không!” Bốn con quỷ vội vàng dập đầu như giã tỏi, mắt nước giàn dụa, cầu xin tha thứ.

Trác Uyên cười lạnh, nhàn nhạt gật đầu: "Ha ha ha... Bốn người các ngươi đúng là cầu xin mỗi lúc một giỏi đấy. Được rồi, lần này ta tha cho các ngươi một mạng, nhưng các ngươi nhớ kỹ, cái loại chuyện bỏ rơi nhiệm vụ như vậy, tuyệt đối không được phép có lần sau. Bằng không thì, ta sẽ lần lượt đến gõ trán các ngươi!”

"Quản gia Trác yên tâm, sẽ không tái phạm đâu ạ..." Bốn con quỷ lắc đầu lia lịa như cái trống lúc lắc, hứa một cách chắc chắn vô cùng.

Đến giây phút này, Trác Uyên mới an tâm gật đầu, nhìn phía phương xa: "Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đi đế đô, tụ hợp với đám người đại tiểu thư thôi!"

"Rõ!"

Đám người ôm quyền, cùng nhau lĩnh mệnh, cho dù Ma Sách Tứ Quỷ luôn luôn bất cần đời kia, sau khi trải qua chuyện này, cũng biến thành nghe lời răm rắp một cách khác thường…

Advertisement
';
Advertisement