"Ba vị gia chủ, bệ hạ tuyên triệu!"
Sau ba canh giờ khổ đợi, rốt cục có một thị vệ đi tới, cung kính nói.
Ba người U Vạn Sơn liếc nhìn nhau, lần nữa thở dài, cứ như là phải lên pháp trường, đi theo thị vệ kia.
Không lâu sau đó, đến Kim Loan bảo điện. Thị vệ cúi người hành lễ, ba người liền thở sâu, bước vào đại điện. Sau khi thấy hoàng đế uy nghiêm ngồi giữa ngai vàng, bên cạnh là Hắc Bạch Kỳ Thánh, Tư Mã Huy, còn có một thân ảnh vĩ ngạn, chính là Binh Mã Đại Nguyên Soái, Độc Cô Chiến Thiên.
Ba người lần nữa nhìn nhau, kìm lòng không được mà nuốt ngụm nước bọt, luôn có loại cảm giác Tam Đường Hội Thẩm, trong lòng càng căng thẳng hơn.
"Cốc chủ U Minh Cốc, U Vạn Sơn; điện chủ Dược Vương Điện, Nghiêm Bá Công; gia chủ Khoái Hoạt Lâm, Lâm Như Phong. . . Tham kiến bệ hạ!"
Ba người cùng nhau khom người, tất cung tất kính hô lên, không còn chút khí thế như trước kia.
Hoàng đế khẽ gật đầu, trong mắt mang theo ý cười giống như thắng lợi, thản nhiên nói: "Ba vị gia chủ, có biết trẫm triệu các ngươi đến, là vì chuyện gì hong?"
"Ây. . ."
Ba người bất giác trì trệ, ngay sau dó không hẹn mà cùng lắc đầu, giả vờ ngây ngốc nói: "Khởi bẩm bệ hạ, chúng ta không biết."
Boàng đế ném ngay ba đạo ngọc giản tới trước mặt bọn họ, cười lạnh nói: "Hừ, các ngươi không biết? Vậy chắc các ngươi phải biết ba ngọc giản này chứ?"
Lần nữa khó khăn nuốt ngụm nước bọt, trán ba người đã là chảy đầy mồ hôi lạnh, co rúm lại gật gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.
Đùng một tiếng, hoàng đế vỗ long ỷ, uy nghiêm nộ hô lên: "Vì sao công nhiên kháng chỉ, dám xông vào cấm địa mà trẫm vạch ra? Dù các ngươi là khai quốc công thần, ngự hạ thất gia, cũng không có quyền lực này!"
Ba người không khỏi giật mình, vội vàng quỳ rạp trên đất: "Bệ hạ thứ tội!"
Lần đầu tiên, gia chủ ngự hạ thất gia, lần thứ nhất quỳ xuống trước hoàng đế hắn. Hoàng đế hơi nhíu mày, trong lòng bất giác xuất hiện cảm giác thoải mái xưa nay chưa từng có, dường như lại trở lại tình cảnh lần đầu đăng cơ, bách quan chầu mừng. Thậm chí, với tôn vinh khi đó, hiện tại hắn càng thêm kích động.
Hắn đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể chôn dưới đáy lòng, bằng không, ba tên này lại được đà lấn tới!
Sau đó, hoàng đế mặt không đổi sắc, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại nhu hòa đi chút: "Các ngươi chính là công thần, trung tâm vì nước, ta nghĩ sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Nếu bên trong có nội tình khác thì nói đi, trẫm tự sẽ có điều khoan dung!"
Nghe vậy, ba người liền sáng mắt. Chẳng lẽ hoàng đế này để bọn họ tìm lý do thoát thân, cũng để cho mình xuống đài? Như vậy cũng tốt, không phải chính là vì Trác Phàm sao. Chỉ cần gϊếŧ chết tiểu tử kia, Lạc gia cùng Phong Lâm Thành như thế nào cũng không đáng kể.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa lên tiếng, Độc Cô Chiến Thiên đã hét lớn lên: "Nói, đến cùng là ai sai khiến các ngươi!"
Ba người lại đột nhiên cứng người, lời đến xửa miệng lại phải nuốt trở về, ngẩng đầu nhìn lén hoàng đế. Chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, trong hai mắt không có chút gợn sóng.
Đây cũng chính là nói, lời của Độc Cô Chiến Thiên, cũng là lời trong lòng hoàng đế. Chỉ là hắn không tiện nói ra miệng, để Độc Cô Chiến Thiên làm thay thôi. Mà ý tứ cũng vô cùng rõ ràng, hoàng đế không cần biết vì sao bọn họ muốn xông vào Phong Lâm Thành, chỉ cần biết rằng bọn họ là phụng mệnh người nào xông vào là đủ rồi. Rất rõ ràng, hoàng đế lần này là muốn khai đao với Đế Vương Môn, mà bọn họ, chỉ là một con cờ đặc biệt nhằm vào Đế Vương Môn thôi.
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh trên trán ba người càng chảy dài như thác nước.
Lão hổ bị nuôi nhốt trong thâm cung nhiều năm, rốt cục muốn xuất cung cắn người. Nhưng mấu chốt là, mãnh hổ Đế Vương Môn, cũng không phải dễ trêu a!
Ba nhà Bọn họ, bị kẹp giữa tranh đấu quyền lực của Đế Vương Môn và hoàng thất, chỉ có thể là vật hi sinh!
Con mẹ nó, bọn họ làm sao lại đần độn u mê đi đến tình cảnh như thế này? Nếu lúc trước không nghe lời Đế Vương Môn, đi vây công Phong Lâm Thành, hoàng thất không tìm thấy cớ, cũng không làm gì được bọn họ. Nhưng nếu giờ không khai ra Đế Vương Môn, hoàng đế lại vừa vặn bắt bọn họ khai đao. Nhưng nếu khai ra, Đế Vương Môn sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Aiz, dù sao cũng là đường chết!
Ba người hối hận vạn phần, sắp khóc rồi, bờ môi run rẩy, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Nói, đến cùng là ai?" Độc Cô Chiến Thiên lần nữa hét lớn, còn dùng tới thần thức uy áp.
Dưới tình huống bình thường, lấy tu vi ba người, tất nhiên có thể đứng vững, nhưng hiện tại, do cực độ hoảng sợ, tinh thần ba người khẩn trương, phòng tuyến tâm lý sụp đổ trong nháy mắt.
Thế mà, ngay tại lúc này, một tiếng hét dài đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
"Môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên; thừa tướng Gia Cát Trường Phong, cầu kiến bệ hạ!"
Hoàng đế lập tức co rụt mắt lại, cùng hai người bên cạnh liếc nhau, trong mắt đều lóe qua một tia kinh dị cùng ngưng trọng.
Tại thời khắc trọng yếu như vậy, môn chủ Đế Vương Môn đột nhiên đến, khẳng định kẻ đến không thiện. Mấu chốt nhất là, hắn làm sao nhập bọn cùng Gia Cát Trường Phong?
Mà ba người U Vạn Sơn nghe Hoàng Phủ Thiên Nguyên đến, hàm răng sắp buông lỏng lập tức đóng chặt lên, thật dài ra một hơi.
Còn tốt, Đế Vương Môn sợ dẫn lửa thiêu thân, đến đây cứu bọn họ
Hoàng đế híp mắt lại, hơi trầm ngâm, đạm mạc lên tiếng: "Cho vào!"
"Con mãnh hổ kia, rốt cục không được nhịn mà muốn rời núi!"
Tư Mã Huy nhìn về phía hoàng đế, thì thào truyền âm, hoàng đế khẽ gật đầu, sắc mặt cực kì ngưng trọng.
"Môn chủ Đế Vương Mônm Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thừa tướng Gia Cát Trường Phong, đại quản gia Đế Vương Môn, Lãnh Vô Thường, đại cung phụng Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Phong Lôi, tham kiến bệ hạ!"
Rất nhanh, bốn nhân ảnh vào điện. Trừ Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Gia Cát Trường Phong, trong hai người còn lại, một lão giả tóc hoa râm, thân thể cường tráng, cho dù là Tư Mã Huy cũng phải kiêng dè.
Đệ nhất cao thủ Đế Vương Môn, đại cung phụng Hoàng Phổ Phong Lôi, lão gia hỏa này làm sao cũng tới? Tư Mã Huy tất nhiên có thể nhìn ra lão nhân này đã đạt đến Thần Chiếu đỉnh phong. Tu vi không tại ngũ đại Hộ Long Thần Vệ bọn họ, trong lòng càng thêm cảnh giác lên.
Mà Hoàng Phổ Phong Lôi cũng nhìn về phía Tư Mã Huy, khóe miệng nhếch nhẹ lên, rất có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
"Ai da, ba vị gia chủ, ngự hạ thất gia xưa nay thì cùng hoàng thất bình khởi bình tọa, các ngươi dù có kính yêu bệ hạ, cũng không cần quỳ xuống a!
Mà lại làm như thế, sẽ còn để cho người khác coi là, bệ hạ có ý áp chế bảy nhà, phế quy củ tổ tông, bị người đời chế nhạo, các ngươi muốn buộc bệ hạ phải nhận danh bất nghĩa sao, mau mau đứng lên!"
Sau khi bái kiến hoàng đế, Gia Cát Trường Phong liền đến trước mặt ba người U Vạn Sơn, cười tươi nâng bọn họ dậy. Hoàng đế tròng mắt ngưng tụ, song quyền bất giác nắm lại.
Hoàng đế còn chưa cho bọn họ đứng, Gia Cát Trường Phong đã dám dìu bọn họ dậy, đây rõ ràng là tội đi quá giới hạn. Nhưng Gia Cát Trường Phong nói có lý, hoàng đế cũng chỉ có thể tức giận trong lòng, không phát ra được.
Mà lại cứ như vậy, chẳng khác nào Gia Cát Trường Phong dễ dàng đè khí thế của hoàng đế xuống, còn mấy người U Vạn Sơn đứng dậy, khí thế cũng sẽ tăng trưởng theo. Riêng là cảm giác sau lưng có Đế Vương Môn, hoảng sợ trong lòng càng tiêu tán hoàn toàn.
Chỉ một lời nói đơn giản, một hành động nhỏ, uy áp từ hoàng đế đối với ba người U Vạn Sơn triệt để biến mất.
"Không hổ là Gia Cát Trường Phong!"
Hoàng đế thầm hận, tất nhiên cũng không biểu hiện ra, mà chỉ nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên, cười to lên: "Ha ha ha. . . Biểu huynh, mấy chục năm không đến hoàng thành một lần, lần này đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?"
"Khởi bẩm bệ hạ, lần này ta đến, là đến lĩnh tội!"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên cúi người, thản nhiên nói.
Hoàng đế nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn bật cười nói: "Biểu huynh nói gì, trẫm không hiểu! Đế Vương Môn chính là quý thân của hoàng thất, mà lại luôn luôn an phận thủ thường, thay hoàng thất đóng giữ Tỏa Long thành, không biết có tội gì mà phải chịu?"
"Bệ hạ quá khen!"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại ôm quyền, đầy khiêm tốn nói: "Ngự hạ thất gia phụ tá hoàng thất ngàn năm, tất cả vì sự yên ổn của Thiên vũ. Nhưng bây giờ ba nhà U Minh Cốc dám công nhiên kháng chỉ, gây nên dân tình oán than. Đế Vương Môn ta đứng đầu bảy nhà, lại không thể giám sát nghiêm ngặt, chính là không tận chức trách, thực sự có tội!"
Từ khai quốc đến nay, bảy nhà cùng hoàng thất cân bằng, nhưng trách nhiệm giám sát bảy nhà, là trách nhiệm của hoàng thất. Bây giờ Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại dám ôm lấy chức trách này, mẹ nó căn bản không phải thỉnh tội gì cả, rõ ràng là vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác, đến đoạt quyền.
Nhưng Đế Vương Môn ngàn năm qua luôn đứng đầu bảy nhà, nói ra lời này, hoàng đế lại không cách nào cãi lại, chỉ có thể cay cú trong lòng!
"Biểu huynh nói lời ấy thực sự quá rồi, ba nhà U Minh Cốc chịu tội, làm sao có thể đại biểu huynh đến gánh chịu?"
Hoàng đế lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, Hoàng Phủ môn chủ, tuy Đế Vương Môn là đứng đầu bảy nhà, lẽ ra nên gánh trách nhiệm này. Nhưng tất cả sai lầm đều bắt ngài phải chịu, lại là quá trách móc nặng nề. Huống hồ, ba nhà U cốc chủ cũng chưa chắc có tội lớn như vậy, mà cần ngài đến thay bọn họ gánh chịu!"
Lúc này, Gia Cát Trường Phong mỉm cười, thâm ý liếc nhìn hoàng đế.
Hoàng đế cười lạnh nói: "Thừa tướng nói lời ấy là có ý gì, chẳng lẽ là trẫm sai sao?"
"Không không không, bệ hạ đương nhiên không sai, chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi. . ."
Gia Cát Trường Phong khinh miệt nói, hoàng đế lập tức bóp chặt quyền, trong mắt như muốn phun lửa. . .
"Gia Cát Trường Phong, đây chỉ là chút việc nhỏ, chẳng lẽ ngươi công nhiên chống lại Thánh chỉ?" Độc Cô Chiến Thiên lạnh lùng nhìn thẳng Gia Cát Trường Phong, giọng nói chất vấn lớn như chuông đồng, "Nếu người người đều nghĩ như vậy, thì uy nghiêm hoàng thất ở đâu?"
Gia Cát Trường Phong cười nhẹ lắc đầu nói: "Lão nguyên soái bớt giận, ta không có ý này.