Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

U Minh Cốc, quanh năm bị một tầng vụ khí âm lãnh bao phủ. Nhưng hôm nay, khí trời lại phá lệ sáng sủa, vụ khí cũng nhạt đi khá nhiều. Nhưng sáng biệt với sắc trời, là tất cả mọi người trong U Minh Cốc, trong lòng tất acr đều bao phủ một tầng mù mịt thật lâu không rời!

Trong phòng nghị sự, cốc chủ U Vạn Sơn âm trầm ngồi trên chủ vị, bên cạnh hắn là các trưởng lão. Có điều, trong hai dãy ngồi, lại lẻ loi vài ghế trống. Nhìn mấy chỗ trống kia, tất cả mọi người liền nhói nhói trong lòng!

Từ khi cố vấn U Minh Cốc, U Quỷ Thất bị gϊếŧ, đã qua hai năm. Trong thời gian hai năm, bọn họ xuất động tất cả tinh nhuệ, báo thù cho lão thất. Thế nhưng, kết quả đổi lấy, không phải xác của kẻ bọn họ hận nhất kia, Trác Phàm, mà chính là không ngừng tổn binh hao tướng!

Vô cùng nhục nhã!

Bọn họ chỉ sợ nằm mơ đều sẽ không nghĩ tới, trừ lần hạo kiếp 300 năm trước, U Minh Cốc thế mà lần nữa bị một đại đả kích khó có thể chịu đựng trọng. Nội tình ngàn năm, uy nghiêm của ngự hạ thất gia, bị lần lượt đùa cợt cùng chế nhạo.

U Vạn Sơn tức giận vỗ mạnh bàn, càng nghĩ càng giận, mọi người đều có thể nghe được tiếng răng ma sát. Tất nhiên, ai ai cũng nổi giận, riêng là ngũ trưởng lão, còn sờ sờ vào đầu vai đã khuất tay, trong mắt như muốn phun ra lửa, đáy lòng càng là vô số lần kêu gào một cái tên.

Trác Phàm! là bọn họ lại không thể làm gì, hiện tại bọn họ đã chánh thức chạm đến phòng tuyến cuối cùng của hoàng thất, ngay cả Đại Nguyên Soái Độc Cô Chiến Thiên còn được hoàng đế triệu hồi đến chấn nhϊếp bọn họ, nếu bọn họ lại có dị động, vậy đối mặt bọn họ thật sự có khả năng sẽ là trăm vạn hùng binh của Độc Cô Chiến Thiên, đây là hậu quả mà bọn họ càng thêm không thể thừa nhận.

Phòng nghị sự ngập tràn không khí ngột ngạt. . .


"Lão tử chịu không được, lão tử nhất định phải làm thịt thằng nhãi con kia!"

Rốt cục hong chịu nổi nữa, ngũ trưởng lão đột nhiên đứng dậy, rống to lên.

Thế mà, đúng vào lúc này, từng tiếng tiêu du dương truyền vào tai tất cả mọi người!

"Mẹ hắn, sao lúc này còn có người nhàn hạ thoải mái thổi tiêu trong cốc? Lão tử phải xé miệng hắn!"

Ngũ trưởng lão đã tức không chỗ phát tiết, nay càng nổi trận lôi đình. hắn còn chưa kịp chạy ra ngoài tìm cái thằng thổi tiêu kia, đại trưởng lão đã khoát tay chặn hắn, hai mắt bỗng co rụt lại, hoảng sợ run run rẩy rẩy nói: "Từ đã, này. . . Đây là. . . Hộ Long Thần Vệ, Phương Thu Bạch. . ."


"Cái gì, Ngọc Tiêu Kiếm Thần?"

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, sau đó nhìn nhau, tâm như chìm xuống đáy cốc. Cho dù là ngũ trưởng lão vừa mới rồi còn lửa giận ngập trời, lúc này cũng triệt để tắt lửa, chỉ còn khuôn mặt đần độn, há hốc mồm.

"VL, Ngọc Tiêu Kiếm Thần đến U Minh Cốc làm gì?"

Ngũ trưởng lão nháy mắt mấy cái, nhìn về phía người khác.

Bọn người U Vạn Sơn bất giác thở dài, ánh mắt u oán. Hừ, Hộ Long Thần Vệ tới đây, còn có thể làm gì? Còn không phải thay hoàng đế gõ đầu bọn họ!

Aiz, hoàng thất đều đã như chết hết mấy chục năm, sao thoáng cái liền cứng vậy??

U Vạn Sơn có xúc động muốn khóc, nhưng vẫn kiên trì, cùng mấy vị trưởng lão đi ra ngoài, bay về phía miệng cốc.

Quả nhiên, tại miệng cốc, bên trên không, nhìn thấy bóng người tiên phong đạo cốt, tiêu ngọc bên miệng đang phát ra Tiên Nhạc du dương, chính là một trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ, Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch!

Tiếng tiêu chợt tắt, Phương Thu Bạch quay đầu nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nói: "Ta phụng ý chỉ của bệ hạ, tuyên U cốc chủ lập tức vào triều diện thánh, không được chậm trễ!"
U Vạn Sơn trầm ngâm, thầm giận.

Ngự hạ thất gia cùng hoàng thất cùng quản lý sự vụ Thiên Vũ, coi như trước kia có tuyên chỉ triệu kiến người, cũng phải là cung cung kính kính đến tận trong U Minh Cốc truyền chỉ, đến nơi cũng mười phần khách khí, thậm chí là lấy lòng. Nhưng lần này, hoàng đế thế mà phái Hộ Long Thần Vệ đến truyền chỉ, còn đứng ngay bên ngoài bắt bọn họ đến, rõ ràng chính là hạ mã uy.

Nếu như lần này bọn họ nhận sợ, gặp hoàng đế, khí thế không phải là bị ép tới thấp hơn sao? Đến lúc đó cho dù có ý, cũng nói không nên lời. Hắn còn muốn cùng hoàng đế đối luận một luận, hắn che chở Trác Phàm, là có ý gì, có phải có ý nhằm vào bảy thế gia bọn họ hay không?

Nghĩ tới đây, U Vạn Sơn không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn về phía Phương Thu Bạch cười lạnh nói: "Phương tiên sinh đường xa mà đến, truyền chỉ vất vả, nhưng bản cốc chủ thời gian gần đây bị phong hàn, thân thể không thoải mái, chỉ sợ phải mấy tháng mới có thể vào triều diện thánh, vạn mong rộng lòng tha thứ!"
Cái gì, bị phong hàn, thân thể không thoải mái? Đây không phải nói vớ nói vẩn a!

Ngươi nha, cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong, còn bị phong hàn? Rõ ràng là đối nghịch hoàng đế.

Tất cả trưởng lão lại khẽ gật đầu. Không hổ là cốc chủ, quả nhiên khí thế phi phàm, lấy lí do ngu người này thì sao, nói cho hoàng đế lão nhi kia, U Minh Cốc chúng ta là ngự hạ thất thế gia, không phải đại thần trong triều của hắn, có thể để hắn tùy ý xoay xoay. . .

Thế mà, ánh mắt khen ngợi của mọi người còn chưa tan đi, một tiếng vang ầm ầm bất chợt mắt truyền vào trong tai bọn họ, chấn động đến màng nhĩ, làm bọn họ đau nhức. Ngay sau đó, chính là một cơn lốc cuốn qua. Chờ cát bụi tán đi, mọi người liền trợn tròn mắt.

Trăm dặm sơn mạch vây quanh U Minh Cốc, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Mà Phương Thu Bạch thì đang chậm rãi thu hồi tiêu ngọc, lạnh lùng nói: "Lập tức lên đường, U cốc chủ đừng để bệ hạ phải đợi!"
Vừa dứt lời, bóng người liền biến mất, chỉ còn lại có U Vạn Sơn cùng một đám cao tầng U Minh Cốc bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Nhìn về phía sơn mạch trong nháy mắt biến mất kia mà toàn thân run rẩy!

Đây chính là thực lực của Phương Thu Bạch, mẹ nó quá nghịch thiên rồi!

Thực lực cỡ này, một mình hắn liền có thể toàn diệt U Minh Cốc a!

Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên, một lão giả khoác áo bào xám xuất hiện, U Vạn Sơn sáng mắt, cả kinh kêu lên: "Đại cung phụng, ngươi rốt cục đến rồi, ngươi có biết. . ."

"Ta đương nhiên biết, lão phu chính là chờ hắn đi mới dám xuất hiện!" Đại cung phụng bất đắc dĩ thở dài: "Aiz, cốc chủ à, lần này chúng ta thật sự là đá trúng thiết bản. Tuy hoàng đế kia là con cọp giấy, nhưng Hộ Long Thần Vệ bên cạnh hắn, ai cũng tuyệt đối là hung thú a!
Ta nói ngươi. . . Aizz, tranh thủ thời gian vào triều chịu nhận lỗi đi thôi"

U Vạn Sơn khổ cực gật đầu, đúng là mũi chua xót, có loại cảm giác muốn khóc.

Bảy ngày sau, U Vạn Sơn đến đế đô trong hoàng thành, được một vị cung nữ đưa đến một gian phòng nhỏ chờ. Đợi hoàng đế hạ chỉ, mới có thể yết kiến. trước kia là tuyệt đối không có chuyện như này, bình thường đều là hoàng đế đến gặp bọn họ, bọn họ có khi nào phải chờ hoàng đế?

Nhưng cũng đành chịu, ai bảo bây giờ địa thế người ta mạnh hơn mình? Sau đó hắn chỉ có thể than thở, theo cung nữ đi vào gian phòng vắng vẻ.

Vừa vào phòng, U Vạn Sơn lại cười khổ, nơi này còn có hai lão bằng hữu. Điện chủ Nghiêm Bá Công cùng gia chủ Lâm Như Phong, đều đang chờ chỗ này.

Thấy U Vạn Sơn tới, hai người cũng liên tục cười khổ.
Kết quả là, ba người đúng là bị giam lại, ngây ngốc ngồi thành một hàng, chờ hoàng đế triệu kiến!

"Lâm gia chủ, người đến Khoái Hoạt Lâm tuyên triệu ngươi là ai vậy?"

Trong lúc rảnh rỗi, U Vạn Sơn nói.

Lâm Như Phong bi thương lắc đầu thở dài: "Hắc Bạch Kỳ Thánh, Tư Mã Huy!"

"Há, lão nhi này bình thường chỉ đánh cờ, tu thân dưỡng tính, trong ngũ đại Hộ Long Thần Vệ, tính khí là tốt nhất. Ngươi sướиɠ thật, nào giống thằng ôn Phương Thu Bạch, vừa đến liền san bằng mịe nó cái sơn mạch U Minh Cốc . . .!"

"Tốt cl!"

U Vạn Sơn chưa nói hết lời, Lâm Như Phong đã căm giận gào lên, vẻ mặt u oán nói: "Lão gia hỏa kia đến Khoái Hoạt Lâm chúng ta, một câu không nói, đầu tiên là nện xuống mấy con cờ. Các ngươi cũng biết, quân cờ của lão, một viên chẳng khác nào một viên sao băng, mấy viên đập xuống, Khoái Hoạt Lâm chúng ta liền bị hắn san bằng một nửa, hiện tại giống như trở lại 500 năm trước. hắn mới tuyên chỉ, còn nói vừa rồi mình tay run, lỡ tay ném mấy con cờ, các ngươi nói lão già này còn là người sao?"
U Vạn Sơn khẽ gật đầu, không ngờ chỗ tên này còn thảm hại hơn U Minh Cốc hắn!

"Aiz, các ngươi với Dược Vương Điện ta, đều không tính là gì!" Đột nhiên, Nghiêm Bá Công khoát khoát tay, cay đắng nói: "Đến chỗ các ngươi, còn chỉ là một người. Đến chỗ lão phu, quả thực chính là súc sinh. Chẳng những hủy sạch Dược Vương Điện của lão phu, còn gặm sạch đan dược dược tài. . ."

"Cái gì, ngay cả dược tài đều ăn, chẳng lẽ là. . ."


Nghiêm Bá Công còn chưa nói xong, hai người đã sợ hãi kêu lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi trước đó chưa từng có. Ngay sau đó thở dài, cùng nhau gật đầu: "Nghiêm điện chủ, quả nhiên ngươi thảm nhất. Nhưng mà hoàng đế lần này thế mà vô pháp vô thiên thả tên tiểu quái vật kia. . ."


Nghiêm Bá Công liên tục gật đầu


Thế rồi, ba người lần nữa liếc nhau, trong phòng nhỏ chỉ còn tiếng ai thán.




Advertisement
';
Advertisement