“Đáng chết, thân thể tiểu tử này sao lại cứng rắn đến trình độ này chứ, đây còn gọi là người sao? Đánh hắn một quyền, tay lão tử cũng sắp bị phế rồi!”
Lâm Tử Thiên chắp tay sau lưng, ngửa mặt một góc 45 độ nhìn lên bầu trời, dáng vẻ như một thế ngoại cao thủ.
Mọi người nhìn vậy thì đều nói rằng bình thường ông ta bị người khinh bỉ thành quen, thật vất vả lắm mới lộ mặt được một chút, còn không làm ra vẻ một lần ư? Nhưng mọi người sao có thể nghĩ đến, hiện tại trong mắt ông ta đã ngấn đầy nước mắt, nếu không bảo trì tư thế nhìn lên thì chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn ra, vậy càng mất hết mặt mũi.
Nhưng muốn nhịn, lại nhịn không được!
Tay ông ta thật sự quá đau...
“Ha ha ha... Không ngờ được Lâm trưởng lão rất có thực lực, thật sự khiến bổn công tử mở rộng tầm mắt, bội phục bội phục!”
Hoàng Phủ Thanh Vân cười to, trong lòng mừng rỡ.
Bọn họ đối chiến với Trác Phàm, vốn thực lực chiếm thượng phong, nhưng Trác Phàm thân pháp quỷ dị, làm bọn họ nhìn không thấu. Tốc độ của Lâm Tử Thiên cũng có thể áp chế hắn, nhưng đáng tiếc vị Lâm trưởng lão này là một kẻ vô dụng, rất dễ ngủm củ tỏi, căn bản không đáng tin cậy.
Bất quá bây giờ không giống nữa, Lâm trưởng lão thế mà cũng có thực lực đánh một trận chính diện với Trác Phàm, vậy thì ba người bọn họ hợp lực lại, Trác Phàm tất bại.
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Thanh Vân lập tức đề nghị: “Lâm trưởng lão, ngươi vừa mới phô bày thực lực chúng ta đã biết. Đề tránh gây thêm rắc rối, chúng ta vẫn nên nhanh chóng giải quyết tiểu tử này thì hơn!”
“Đúng vậy, một mình Lâm trưởng lão động thủ chỉ sợ tốn thời gian quá lâu, ta và nhị công tử cùng nhau giúp ngươi!”
Hoàn toàn lĩnh hội ý tứ Hoàng Phủ Thanh Vân, ngũ trưởng lão U Minh Cốc vội vàng khuyên thêm, bộ dáng còn rất chân thành. Bất quá lần này, ông ta không được giả bộ nữa đâu.
Nếu ban đầu Lâm Tử Thiên tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng hiện tại đội hình với đối phó Trác Phàm, tuyệt không thể thiếu ông ta. Không chỉ vì tốc độ của ông ta, mà quan trọng hơn là thực lực cũng được hai người còn lại tán thành.
Trong lòng Lâm Tử Thiên dồi dào cảm động, ông ta còn chưa từng được cao thủ kính trọng và dùng lễ tiếp đãi như vậy đâu, trên mặt nghiêm lại, ôm quyền trịnh trọng nói: “Nhị công tử, ngũ trưởng lão, hai nguời cứ yên tâm. Có lão phu ở đây, hắn chạy không thoát!”
“Điểm này, bổn công tử tất nhiên tin tưởng!”
Hoàng Phủ Thanh Vân cười nhạt một tiếng, trong mắt lóe lên sát cơ, quay đầu nhìn qua Trác Phàm, nở một nụ cười tàn nhẫn.
Trác Phàm hơi híp mắt lại, lần đầu tiên trên mặt hắn xuất hiện vẻ ngưng trọng từ trước đến nay chưa từng có.
Hai người này liên thủ, hắn còn có thể ứng phó, nhưng lại thêm một tên Lâm Tử Thiên đột nhiên rất biết đánh nhau, ba người liên thủ chỉ sợ trong lát nữa hắn phải bỏ mạng.
Đối với điểm này, ngược lại hắn đã sớm có đối sách, nếu không hắn đã không lỗ mãng xông vào bên trong thiên la địa võng rồi. Chỉ là biện pháp kia, nếu chưa đến giây phút cuối cùng, hắn tuyệt đối không muốn dùng đến, quá mạo hiểm.
Như vậy tiếp theo chỉ có thể chia tách sự liên thủ của bọn họ. Còn bắt đầu từ người nào, hừ hừ, cần phải nói nữa ư!
Trác Phàm nhếch miệng cười tà, nhìn về phía Lâm Tử Thiên, bày ra vẻ mặt kiệt ngao hất đầu: “Lâm trưởng lão, vừa nãy ta thật sự đã nhìn nhầm, không nghĩ tới ông cũng là cao thủ tuyệt đỉnh đấy, thực lực không thấp hơn tên Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão kia đâu.”
“Ha ha ha... Bây giờ ngươi mới biết ư, đã muộn rồi!”
Lâm Tử Thiên ngửa đầu cười to như bỏ được oán khí, trong lòng vô cùng thoải mái. Hơn nữa mặc dù Trác Phàm là một tiểu bối, nhưng thanh danh của hắn ở Thiên Vũ Đế Quốc đã cực hiển hách. Nhất là khi hắn gϊếŧ lão đầu U Quỷ Thất kia, càng được xem như nhân vật một đời kiêu hùng.
Được Trác Phàm công nhận, ông ta cũng cảm thấy vẻ vang mặt mũi.
Nhìn trúng lòng hư vinh này của lão, Trác Phàm tiếp tục nói: “Nhưng Lâm trưởng lão cũng không thể trách ta được, so với sáu nhà còn lại mà nói, thì danh tiếng của Khoái Hoạt Lâm thực sự không vang dội, hơn nữa danh tiếng cũng không tốt...”
“Đánh rắm, danh tiếng Khoái Hoạt Lâm chúng ta làm sao không vang dội, làm sao lại không tốt?”
Quả nhiên, Trác Phàm nói chưa dứt lời, Lâm Tử Thiên đã tức hổn hển ngắt lời.
Thấy ông ta đã mắc câu, Trác Phàm nở nụ cười tà dị nói: “Danh tiếng Khoái Hoạt Lâm vang dội hay không, tạm thời không đề cập tới, bất quá chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua đoạn ca dao kia à.
“Ca dao gì?”
“Khoái Hoạt Lâm, cỏ đầu tường. Gió thổi qua, liền chao đảo. Hôm nay ngã xuống váy xòe, ngày mai đổ cạnh cây đại thụ. Không biết ngày nào sức gió mạnh, eo gãy chân què không ai ưa!”
Đoạn ca dao này dĩ nhiên là Trác Phàm lâm thời biên soạn, nhưng nội dung bên trong là hắn hoàn toàn căn cứ vào điều mắt thấy tai nghe mấy ngày nay ở Hoa Vũ Lâu mà thêm vào, dĩ nhiên phản ánh chuyện tình gió trăng của Lâm Tử Thiên.
Ngay cả Trác Phàm cũng không thể không tự tán thưởng bản thân mình, tài văn chương của hắn sao xuất chúng thế chứ lị, thật sự nên đi thi để cầm cái danh Trạng Nguyên!
Lâm Tử Thiên nghe xong, tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, lại quay đầu nhìn qua người bên cạnh, thấy ngũ trưởng lão và Hoàng Phủ Thanh Vân đang vội ho một tiếng giữ im lặng.
Nhưng rất hiển nhiên, trong lòng bọn họ cũng đang âm thầm cười trộm.
Lâm Tử Thiên thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm, mắng to một tiếng: “Đánh rắm, kẻ nào bịa đặt lên chuyện này, lão tử phải xé nát hắn.”
“Bịa đặt? Lâm trưởng lão đúng là dễ quên, kéo quần lên thì không nhận nợ. Bây giờ có bắp đùi kiên cố, thì quên hương thơm đùi ngọc năm đó ư?”
Trác Phàm xùy cười một tiếng, nói xong còn như có như không có nhìn về phía vị trí lâu chủ đài.
Nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Trác Phàm, lâu chủ Mẫu Đơn không khỏi cảm thấy xấu hổ, hung hăng trừng hắn một cái.