Xào xạc!
Ngay lúc Trác Phàm muốn giao thủ cùng Lâm Tử Thiên, nhưng lại một chiêu Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ, nháy mắt bóng người biến mất. sau đó đã vòng qua Lâm Tử Thiên, chạy đến phía sau ông ta.
Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ giật mình, cùng ngũ trưởng lão đồng thời dừng lại, không cam lòng nghiến răng. Mà sau lưng Lâm Tử Thiên, thì truyền đến tiếng cười phách lối của Trác Phàm: “Ha ha ha... Ngươi cho rằng ta cũng ngu ngốc như tên họ Lâm này à, muốn để cho tên giòn da này kéo chậm tốc độ ta sao? Ngươi mơ mộng hão huyền sớm quá đấy!”
“Đáng chết, lại bị tiểu tử này phát hiện!”
Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, hai nắm tay bất giác siết chặt.
Mấy người Long Cửu, lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai tác dụng của Lâm Tử Thiên, cũng không phải truy kích Trác Phàm, mà là cố ý dùng tính mạng mình kéo chậm tốc độ của hắn, để hai người Hoàng Phủ Thanh Vân đuổi theo kịp.
Rất hiển nhiên, đây cũng không phải là ý nguyện của Lâm Tử Thiên, hắn bị Hoàng Phủ Thanh Vân lợi dụng mà thôi.
Đế Vương Môn này rất thâm sâu Đế Vương chi thuật, quả nhiên tâm kế thâm trầm. Nhưng Trác Phàm lại có thể liếc mắt xem thấu, càng cao minh hơn nhiều.
Trận chiến này mặc dù lấy ba đối một chặn gϊếŧ, nhưng song phương chẳng những đấu lực, mà còn đấu trí. Hai phương diện này, dù chỉ có một phương diện thua, đều sẽ bại trận.
Liếc nhìn nhau, nhóm Long Cửu đều thổn thức, đối với Trác Phàm càng thêm khâm phục. Nếu đổi lại là bọn họ đứng ở vị trí của Trác Phàm, đối mặt với Lâm Tử Thiên truy đuổi, đoán chừng sẽ triền đấu cùng ông ta, ngược lại đã trúng phải kế của Hoàng Phủ Thanh Vân.
Bây giờ xem ra, cách đánh bao vây chém gϊếŧ đã được giải quyết xong, Trác Phàm chắc hẳn có thể yên ổn thoát đi.
Thế mà không đợi mọi người nhẹ nhõm thở ra một hơi, Lâm Tử Thiên đã lần nữa lại gần Trác Phàm, một quyền đánh ra, giận dữ hét: “Tiểu tử, ít xem thường người khác lại đi!”
“Hừ, ngươi đúng là âm hồn bất tán!
Nếu đã muốn chết, lão tử thành toàn cho ngươi!”
Trác Phàm liếc mắt qua phương hướng hai người Hoàng Phủ Thanh Vân mọt cái, thấy bọn họ đang dừng lại, nhất thời không có khả năng lại đuổi theo, hắn nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lóe lên sát ý, một cái Lôi Vân Dực chợt đâm tới Lâm Tử Thiên.
Thấy tình cảnh này, Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi tiếc hận.
Ai ngờ tên Lâm Tử Thiên này lại kiên quyết thế chứ, còn đuổi theo tiếp? Sớm biết thì bọn họ không nên dừng lại. Còn bây giờ, coi như bọn họ lại đuổi tới, cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể uổng công ném đi cái mạng của Lâm Tử Thiên.
Nhưng đối mặt với Lôi Vân Dực sức mạnh có thể so với ma bảo lục phẩm, Lâm Tử Thiên lại không sợ gì cả, cười lạnh thành tiếng: “Tiểu tử, biết cái gì gọi là một đòn tấn công mạnh mẽ, nếu đánh không trúng cũng tương đương với vô dụng không?”
Trác Phàm sững sờ, vẫn không rõ ông ta có ý tứ gì. Nhưng chỉ sau một khắc, vụt một tiếng, Lâm Tử Thiên chỉ cách hắn nửa thước đã biến mất, Lôi Vân Dực cũng chỉ xuyên qua tàn ảnh lão ta lưu lại trước khi biến mất mà thôi.
“Sao có thể?”
Ánh mắt hơi rụt lại, trong lòng Trác Phàm kinh hãi. Dù tốc độ có nhanh đến đâu, cũng cần phải dành ra không gian di chuyển để tăng tốc độ, ở khoảng cách gần như vậy không có khả năng đạt đến tốc độ kinh người thế. Trừ phi giống với Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ, trực tiếp thuấn di không gian.
Nhưng hắn cũng không cảm giác được không gian sinh ra sóng dao động. Như vậy chuyện này chỉ có thể cho thấy, đây chính là thân pháp phi hành tốc độ cao ở cự ly ngắn.
Chỉ là tốc độ của thân pháp này thật sự quá nhanh, đến mức ngay cả tốc độ di chuyển của Thiên Huyền cảnh hắn cũng không nhìn thấy được.
Ngay thời điểm hắn đang kinh hãi, Lâm Tử Thiên xuất hiện lần nữa, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, một quyền đánh tới ngực hắn. Mà lúc này, Lôi Vân Dực hắn bắn ra còn chưa kịp thu hồi, Trác Phàm đành phải giơ cánh tay lên chặn lại.
“Hừ, coi như tốc độ Khoái Hoạt Lâm nhanh, nhưng lực công kích cũng chỉ như mấy kẻ cặn bã mà thôi. Biết cái gì gọi là quyền đầu của tiểu hài tử, 100 quyền cũng vô dụng. Một quyền của Đại hán, liền có thể thoải mái quật ngã ngươi sao?”
“Hắc hắc hắc... Vậy ngươi nghe nói qua, Thủy trích Thạch xuyên chưa (nước chảy đá mòn)!”
Lâm Tử Thiên cười lạnh, nghe Trác Phàm lấy ngôn từ khinh thường, trong lòng lão ta càng giận, lực đạo càng ác hơn. Chỉ có điều Trác Phàm lại không thèm để ý, tựa như hắn nói, Lâm Tử Thiên trong mắt hắn là nắm đấm của trẻ con. Nhiều lắm thì nguyên lực của cao thủ Thiên Huyền đánh vào khiến nội tạng hắn chấn động một chút, căn bản không gây thương tổn được thân thể hắn.
Nhưng sau một tiếng rầm vang lên thật lớn, Trác Phàm đầu óc chóng váng, ngay sau đó bị kẻ hắn xem thường, một quyền đánh bay ra ngoài, đυ.ng vào trên trụ đá, nhất thời liền đâm trụ đá vỡ tung, bản thân cũng bị chôn vào thật sâu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ như mới quen biết vị Lâm trưởng lão này vậy, ánh mắt nhìn về phía lão đầy kinh hãi. Thế mà có thể một quyền đánh bay quái vật Trác Phàm, giữa đám Thiên Huyền cảnh, lão cũng coi như là cao thủ tuyệt đỉnh đấy.
Mọi người thật sự không dám tin tưởng, cọng cỏ đầu tường Lâm Tử Thiên này vẫn luôn bị bọn họ xem thường mà lại có thực lực mạnh đến vậy.
Ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão, cũng vô cùng kinh dị liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ chấn kinh.
Ầm ầm!
Trác Phàm từ trong đống vỡ đứng lên, cũng không bị thương, chỉ có cánh tay dĩ nhiên đã sưng đỏ lên.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Thiên, Trác Phàm dần dần ngưng trọng: “Xem ra, ta đã coi thường ngươi quá rồi, Lâm trưởng lão!”
“Hừ, biết thì tốt!
Khoái Hoạt Lâm chúng ta có thể đứng trong ngự hạ thất gia, cũng là bằng thực lực!”
Lâm Tử Thiên chậm rãi hạ nắm tay xuống, trong mắt lóe lên một tia kiệt ngao.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Tử Thiên, lại có chút kính trọng. Cảm giác cho tới bây giờ bóng dáng của ông ta chưa từng vĩ ngạn đến thế.
Nhưng mà dưới cảnh tượng hình ảnh hào nhoáng này, Lâm Tử Thiên len lén đưa tay dấu ra sau lưng, trong miệng hít khí lạnh, chậm rãi xoa xoa.
Cái tay kia, lúc này đã tím xanh một mảnh...