Rất hiển nhiên, Độc Thủ Dược Vương chính là nhân vật như vậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, càng thêm kính trọng.
Nhưng Độc Thủ Dược Vương không quan tâm những chuyện đó, vì trong mắt của lão chỉ có duy nhất một người, cũng duy nhất chỉ có một người kia, mới xứng để lão đánh cược tánh mạng, cùng phân cao thấp.
Theo ánh mắt của lão, mọi người cũng tự nhiên nhìn về phía Trác Phàm. Trong lòng vô cùng rõ ràng, Độc Thủ Dược Vương đặt cược tính mệnh luyện cái siêu phẩm đan này chính vì đánh bại đối thủ mạnh nhất xưa nay chưa từng có.
Chỉ một thoáng, mọi người đã đăm đăm nhìn chỗ Trác Phàm, nhìn hắn ứng đối ra sao.
Long Hổ tranh đấu, hai vị luyện đan đại sư đỉnh cấp đỉnh phong quyết đấu, trận dấu này không phải tuỳ tiện là gặp được. Có lẽ qua hôm nay, sẽ không có cơ hội này nữa, do đó mọi người càng ngày càng căng thẳng mà cũng lại càng hưng phấn.
Trác Phàm hít thở sâu, trầm lắng, yên tĩnh suy nghĩ.
Mọi người không dám quấy rầy hắn, toàn bộ sân yên tĩnh lặng ngắt như tờ, nhưng tâm tư mọi người vẫn luôn một mực chăm chú lo lắng đặt trên người Trác Phàm, xung quanh có động tĩnh gì cũng không rảnh để ý tới.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vân càng ngày càng âm trầm, sát ý trong mắt càng ngày càng nồng đậm. Trác Phàm có thể trong khoảng thời gian ngắn, ngưng tụ tâm tư của tất cả mọi người lên, thì càng khiêu chiến vô hình với Vương quyền của hắn, cũng càng khiến hắn cảm thấy bị uy hϊếp sâu đậm.
Từ đáy lòng, hắn càng coi Trác Phàm thành đối thủ nhất định phải trừ khử.
Nhóm người Long Cửu chân mày nhăn chặt, tập trung chú ý nhìn bóng dáng của Trác Phàm, xem hắn ứng đối ra sao. Nhóm người Sở Khuynh Thành Hoa Vũ Lâu, cũng vô cùng khẩn trương.
Nhưng kỳ quái là lúc này trong lòng các nàng trong không có ân oán của Hoa Vũ Lâu và Dược Vương Điện, ngược lại chỉ đơn thuần quan tâm, Trác Phàm đến tột cùng muốn ứng đối thế nào với sự khiêu chiến của Độc Thủ Dược Vương.
Không sai, trong không khí gần như ngưng tụ này, mọi người dường như đã quên mất đây là một cuộc so tài luyện đan lớn, mà chỉ chú ý hai vị đại sư luyện đan đỉnh cấp đỉnh phong nhất quyết đấu luyện đan thuật.
Bọn họ mặc kệ ai thắng cũng không quan trọng, bởi vì mọi người chỉ đang hưởng thụ sự rung động không gì sánh kịp mà hai vị đại sư mang đến, chỉ vậy là đủ.
Suy nghĩ một lát, Trác Phàm thở ra một hơi thật dài, khóe miệng nhếch lên một đường cong thần bí: “Đã như vậy, thì cứ thử một chút đi.”
Theo tiếng cười khẽ, Trác Phàm lần nữa chuyển hướng sang Độc Thủ Dược Vương, thản nhiên nói: “Một lần xuất liên tục năm ngụm huyết tim, tất yếu mất mạng. Lão nhân người hôm nay luyện đan, thế mà nôn liền bốn ngụm, cũng là thô bạo liều chết. Nếu ta không lấy ra chút bản lĩnh nhà nghề, xem ra có chút có lỗi với ngươi.”
“Chuyện đương nhiên!” Độc Thủ Dược Vương nhếch khóe miệng, không hề sợ sệt, lại còn có vẻ rất hưng phấn.
Có thể thấy đối thủ mạnh nhất trong đời toàn lực ứng phó ứng chiến, hắn một đời làm Đan Vương, không có gì còn cao hứng hơn chuyện này.
Giống như nhìn ra nội tâm hưng phấn của lão, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, đi tới bên cạnh lò luyện đan.
Mà theo hắn di chuyển, ánh mắt và cõi lòng của mọi người cũng cùng chuyển động theo. Giờ này khắc này, Trác Phàm chính là tiêu điểm toàn trường, mỗi một cử động của hắn đều ràng buộc lấy tâm thần của mỗi người.
Bá bá bá!
Trác Phàm không vội châm lửa luyện đan, đầu tiên ngón tay hắn búng một cái, mấy chục cái Linh thạch liền bay tới tấp đến bốn phía của lò luyện đan, sắp xếp đâu ra đấy thành một đồ án kỳ dị.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, không khỏi sững sờ, liếc nhìn nhau, đều không rõ hắn đang làm gì.
Tống đại sư đây là muốn làm gì, bố trận sao? Nhưng chuyện luyện đan và bố trận thì có quan hệ gì?
Không chỉ mọi người xem không hiểu, Độc Thủ Dược Vương cùng những đại sư luyện đan khác, cũng đều mê mang. Từ xưa đến nay, trận pháp và luyện đan thuật đều không liên quan đến nhau mà, hắn có ý gì vậy?
Không để ý nghi hoặc của mọi người, trong tay Trác Phàm bắt trận quyết, trong miệng mặc niệm: “Thiên môn địa áp vì ta mở, tứ phương sinh linh vào trận. Giúp Thiên Viêm ta mở ra linh khiếu, hồn hóa Long ảnh Nhập Linh đan. Đốt!”
Vừa dứt lời, thiên địa chấn động, toàn bộ Hoa Vũ đường cũng bắt đầu chấn động vô hình.
Mọi người thất kinh, không biết chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, theo từng tiếng cười thê lương quái dị, từng hư ảnh u ám vọt tới từ bốn phương tám hướng, xoay quanh trên đỉnh đầu Trác Phàm.
Tiếp theo một cái chúc đầu lặn xuống, tất cả đều lao vào trung tâm của trận pháp.
Sau một khắc, lại nghe thấy từng tiếng long ngâm trong trẻo vang lên, từng cái từng cái hư ảnh cự long bỗng nhiên thoát ra từ chỗ trung tâm của trận pháp, bay lượn trên không. Khiến cho tất cả mọi người, cả kinh trợn mắt há mồm.
Đợi đến khi rung động của thiên địa dừng lại, những thứ u ám đó cũng biến mất toàn bộ, lúc này trên không trung đã bay lên chín con rồng hư ảnh.
Trác Phàm búng ngón tay, ngọn lửa màu xanh dấy lên lần nữa, sau đó hắn hất tay lên, Tương Thanh viêm liền bị quăng vào trong lò luyện đan.
Cũng ngay lúc này, chín con long ảnh như được đánh máu gà, hưng phấn bay lượn nửa vòng, tiếp theo bỗng nhiên đâm nhập vào bên trong lò đỉnh.
Chỉ một thoáng, nhưng nghe một tiếng long ngâm càng kiêu ngạo hơn lúc trước, đột nhiên một con hỏa long Thanh Viêm bùng cháy từ bên trong lô đỉnh bay ra, lượn vòng trên không trung.
Rồi sau đó, tám hỏa long còn lại liên tiếp bay ra. Mà lúc này, Thanh Viêm bên trong lò đỉnh đã biến mất, giống như đã hoàn toàn bị chín long ảnh kia hấp thu.
Tròng mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, cong khóe miệng, hai tay vung lên.
Trong chốc lát, mấy trăm loại dược liệu cùng nhau bay vào không trung.
“Đan trận bí thuật, cửu long quy sào!”
Trác Phàm hét lớn một tiếng, chín con hỏa long liền cùng nhau ngâm dài, bay thẳng đến vòng dược liệu trên không trung...