Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Sư phụ…”

Tiếng gọi của Nghiêm Phục rõ ràng vang vọng bên tai tất cả mọi người. Nhưng mà Độc Thủ Dược Vương dường như hoàn toàn không nghe thấy, hai mắt lạnh lùng chỉ nhìn chăm chú vào một phía.

Đến khi Nghiêm Phục gọi lần thứ hai, hắn vẫn bất động như cũ.

Nhìn theo ánh mắt hắn đã thấy cuối phương hướng kia, đúng là Trác Phàm ở vị trí đệ nhất trên luyện đan đài, hai tay khoanh lại tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Giờ khắc này, trong mắt Độc Thủ Dược Vương chỉ còn có đối thủ đấu chí duy nhất trong cuộc đời này.


Hít một hơi thật sâu, Độc Thủ Dược Vương trầm giọng hét lớn: “Tiểu tử, bây giờ đã là trận chung kết Đan Vương sau cùng, ngươi còn có hậu chiêu gì hay không?”

Trác Phàm chậm rãi mở ra hai mắt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, hừ nhẹ lên tiếng: “Quát gì, lão tử có chuẩn bị hay không liên quan gì đến ngươi?”

“Cái này đương nhiên có liên quan đến lão phu. Lão phu muốn cùng ngươi nhất quyết thư hùng tất nhiên muốn cạnh tranh công bằng. Nếu ngươi có thủ đoạn gì chưa xuất ra thì lão phu sẽ xuất ra hoả diễm trân quý lưu giữ nhiều năm, toàn lực ứng phó. Thế nhưng nếu ngươi đã hết biện pháp vậy thì lão phu cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Tuy nhiên vẫn không lưu thủ như cữ chỉ lấy nguyên lực chi hoả phổ thông đối phó ngươi.”


Khẩu khí thật là lớn!

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người bất giác run lên, sắc mặt âm trầm nhìn về phía hắn.

Nếu lúc trước Độc Thủ Dược Vương nói những lời này thì mọi người tuyệt đối không có gì để nói. Luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ có phần cuồng ngạo này ai có thể địch?

Nhưng mà bây giờ hắn đã thua Trác Phàm 3 lần liền. Lại nói ra những lời này chính là quá khinh thường.

Xin nhờ, ngài còn nhớ rõ bị Tống đại sư người ta đi tiểu, nhảy mũi, đánh rắm đến nỗi mà ngày cả ghế thứ hai cũng không giữ nổi. Sau cùng liều mạng già mới miễn cưỡng tiến vào trận chung kết sao?

Đây chính là chuyện vừa phát sinh vài phút trước, lão gia hảo ngươi lúc này sao có thể nói ra lời hùng biện như thế?

Lúc này chẳng riêng gì bọn Sở Khuynh Thành mà ngay cả người xem bên dưới cũng đều tràn ngập xem thường.

Không để ý đến ánh mắt của hắn lúc này trong mắt Độc Thủ Dược Vương chỉ còn Trác Phàm ở đối diện. Đối với hắn cái nhìn của tất cả mọi người đã không còn quan trọng.

Ánh mắt Trác Phàm không khỏi mị mị, cười lạnh thành tiếng: “Hừ vậy lão tử sẽ nói cho ngươi, đúng thật là lão tử còn có thủ đoạn chưa lộ ra. Ngươi cứ yên tâm thoải mái xuất ra toàn lực đi. Dù sao đoạt giải Đan Vương sau cùng vẫn là lão tử như cũ.”

“Ha ha ha… Tốt, ngươi có thể nói những lời này lão phu cũng yên tâm. Mấy chục năm qua, ngươi vẫn là đối thủ đầu tiên có thể ở trên luyện đan thuật để lão phu muốn xuất hết toàn lực chiến. Như vậy xin mời ngươi xuất thủ trước đi.”

Đầu mi Trác Phàm hơi nhíu, kỳ quái nói: “Tại sao muốn ta xuất thủ trước, không phải tất cả mọi người đều cùng làm sao?”

Độc Thủ Dược Vương không khỏi cười thần bí, khóe miệng lộ ra vẻ tự đắc: “Người trẻ tuổi, không phải lão phu khoe khoang mà cho dù luyện đan thuật của ngươi đến đâu nhưng chỉ cần lão phu xuất viêm thủ này thì ngay cả đan ngươi cũng không luyện được. Vì để ngươi có thể sử dụng bản lĩnh thật sự, chính thức phân cao thấp với ngươi, lão phu sẽ ngay tại lúc ngươi thành đan sau đó mới xuất thủ cũng không muộn. Dù sao lần này không so tốc độ, chỉ so phẩm chất đan.”
Trong lòng Trác Phàm nhất động, khóe miệng không khỏi giật nhẹ, kém chút thì cười ra tiếng.

Lão nhân này đối với hỏa diễm của mình còn rất tự tin. Có điều hắn đối với Thanh Viêm kia cũng là vũ khí bí mật, cực kỳ tôn sùng. Cũng không biết hỏa diễm của lão đầu kia cùng Thanh Viêm của hắn mạnh hay yếu hơn?

Nhưng mà nghĩ lại chắc là yếu hơn. Đồ vật khiến cho Ma Hoàng hắn vừa mắt, tại Phàm giai này không có nhiều.

Sau đó hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Nếu Nghiêm lão đã tự tin như vậy thì không bằng ngài đem cái hỏa diễm trân tàng đó lấy ra để cho chúng ta mở mang tầm mắt. Cũng tốt để tại hạ nhìn xem có nên tước vũ khí đầu hàng như vậy hay không.”

“Đúng vậy, sư phụ để bọn hắn mở mang kiến thức ngài lợi hại một chút!”

Lúc này Nghiêm Phục cũng ở một bên phụ họa nói.
Độc Thủ Dược Vương không khỏi cười lớn một tiếng nhìn về phía Trác Phàm, đúng là có hưng phấn trước nay chưa từng có: “Nếu ngươi đã thật muốn mở mang kiến thức như vậy thì lão phu liền để ngươi mở mang tầm mắt.”

Vừa dứt lời lại nghe thấy bọn tiéng vang vọng bén nhọn khắp toàn trường, một vệt hỏa diễm trắng xám đột nhiên dấy lên trong lòng bàn tay khô gầy của Độc Thủ Dược Vương. Một khuôn mặt người tà dị xuất hiện bên trong ngọn lửa.

Mà từng tiếng cười tà đều phát ra từ bên trong ngọn lửa kia.

Cũng chỉ trong chớp mắt này, nguyên lực chi hỏa trong tay mấy tên luyện đan đại sư phút chốc bị chôn vùi đi xuống. Thú Hỏa trong tay Lưu Nhất Chân, Nghiêm Phục cùng Đào Đan Nương cũng giống như gặp phải đồ vật đáng sợ gì đó, run rẩy hai lần, thoáng chốc hạ thấp đi một nửa. Như là hướng Vương giả triều bái vậy.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người không khỏi sợ hãi. Cho dù là Trác Phàm cũng không nhịn được run rẩy mí mắt.

Không ngờ rằng, lão gia hỏa này còn giấu món đồ tốt bậc này!

“Cái này…Đây là…” Đào Đan Nương đã sớm co rụt lại tròng mắt, cả kinh không nói lên lời. Nghiêm Phục kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, cười to lên: “Ha ha ha… Nhìn thấy chưa, đây chính là Thiên Địa Linh Hỏa mà mười năm trước sư phụ ta ngẫu nhiên có được, Cốt Linh Chân Viêm!”

Cái gì, lại là Thiên Địa Linh Hỏa?


Tê!


Tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn về phía mặt quỷ trong tay Độc Thủ Dược Vương kia. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.


Cho dù là người không am hiểu luyện đan thuật cũng rõ ràng, Thiên Địa Linh Hỏa này chính là tập hợp thiên địa linh khí, thai nghén vạn năm mới ra được Tinh Linh Hỏa chi. Bản thân trong ngọn lửa đã có sinh mệnh tồn tại có thể nói là Vương Giả Hỏa Trung.




Advertisement
';
Advertisement