Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Suy nghĩ một chút vẻ mặt tự đắc vừa rồi hắn cũng thấy có chút đỏ mặt.

“Ách, Nghiêm công tử, đây chính là Linh thú cấp năm Vũ Yến Viêm, ngay cả cao thủ Thần Chiếu cảnh cũng chưa chắc có thể địch nổi!

Không biết ngài làm thế nào đạt được Thú Hoả này?”

Hai mắt Tiểu Nhã nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh lam kia, ngạc nhiên nói.


Khoé miệng Nghiêm Phục cũng hơi vểnh lên liếc nhìn nàng một cái lại nhìn về các nữ đệ tử của Hoa Vũ Lâu có chút đắc ý cười to: “Ha ha ha… hoả diễm này chính là Dược Vương Điện thưởng cho đệ tử ưu tú nhất trong điện. Còn có thể có được như thế nào… Hừ, chỉ cần là đồ vật mà Dược Vương Điện chúng ta nghĩ ra còn chưa có cái nào mà không có được.”

Vừa mới nói xong những đệ tử bình thường kia còn không biết tranh đấu giữa cao tầng nên không nghe ra cái gì nhưng mà Sở Khuynh Thành và hai vị lâu chủ Mẫu Đơn và Thanh Hoa đã sớm trợn mắt nhìn hắn.

Cho dù là Đào Đan Nương sắc mặt cũng xanh mét trầm xuống lộ ra khϊếp sợ.


Nhưng mà hắn lại chẳng hề để ý, vẫn ngông cuồng như cũ hướng đến tất cả mọi người giới thiệu nói: “Luyện đan vốn là luyện âm dương bình hành. Ngọn lửa của Lưu lão đầu kia tuy chỉ là Thú Hoả của Linh thú cấp bốn nhưng là Địa Tâm hoả diễm quá bức bá đạo, căn bản không thích hợp để luyện đan. Ngược lại Thú Hoả của Vũ Yến Viêm Linh thú cấp năm này cảu ta trong lửa có nước, trong nước có lửa. Thuỷ Hoả Tương Tế, âm dương song sinh mới là hoả diễm thích hợp nhất để luyện đan. Cũng chỉ có Dược Vương Điện chúng ta mới có thể tìm được hoả diễm dạng này. Cũng chỉ có Dược Vương Điện chúng ta mới có thể ra được Đan Vương…”

Hô!

Thế mà hắn còn chưa nói hết, một đạo hoả diễm xanh biếc lại bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Mà cũng như lúc trước những nguyên lực chi hoả bình thường lại một lần nữa thấp hơn một đoạn, Thú Hoả Linh thú cấp bốn của Lưu Nhất Chân và Thú Hoả Linh thú cấp năm kia cũng nhanh chóng run rẩy một chút rồi uể oải đi xuống.

Phảng phất như là dã thú bên trong núi rằng gặp phải Thú Trung Chi Vương vậy, lập tức bái phục xuống không dám nhúc nhích.

Tròng mắt Nghiêm Phục không ngăn được co lại nhìn về ngọn lửa xanh biếc trong tay Đào Đan Nương, cả kinh lắp bắp nói: “Ngươi…Ngươi đây là…”

“Hừ Thú Hoả Vũ Yến Viêm của ngươi là thích hợp nhất để luyện đan sao? Vậy ngươi đã hỏi qua Thú Hoả Thương Nguyệt Viêm Ưng Linh thú cấp sáu trong tay lão thân có đồng ý hay không chưa?”

Cái gì, Linh thú cấp sáu?

Lời vừa nói ra tất cả mọi người bất giác hít sâu một hơi.

Linh thú cấp sáu ngay cả cao thủ Thần Chiếu cảnh cũng tuyệt đối không dám trêu chọc. Đào Đan Nương làm thế nào đem được hoả diễm kỳ dị đó đến tay?

Tiểu Nhã cũng bất giác giật mình, trong lòng mừng rỡ, dù sao Đào Đan Nương chính là thủ tịch luyện đan sư của Hoa Vũ Lâu các nàng. Sau đó lập tức cung kính nói: “Đào cô cô không biết hoả diễm Linh thú cấp sáu này làm sao ngài có được?”

“Hừ, tiểu nha đầu đã biết rõ còn cố hỏi. Ngươi cho rằng lão thân có bổn sự lớn đến như vậy. Đi theo Linh thú cấp sáu móc bụng nó ra để lấy hoả chủng bản mệnh của nó hay sao?”

Đào Đan Nương cười mắng một tiếng, liếc nhìn Nghiêm Phục bên cạnh một chút, lại nhìn xem Độc Thủ Dược Vương nơi xa bất giác âm thầm hừ một cái. Muốn chấn động uy danh Hoa Vũ Lâu sau đó lớn tiếng nói: “Đây chính là hoả diễm tổ tiên truyền thừa của Hoa Vũ Lâu chúng ta, chỉ truyền cho các đời thủ tịch luyện đan sư.”

“Tiểu nha đầu, ngươi nhớ kỹ, ngọn lửa này không tầm thường. Linh thú cấp sáu Thương Nguyệt Viêm Ưng thường bay ở vạn trượng trên không trung, ban đêm ẩn hiện, hút tinh hoa Nguyệt Âm, ăn cao sơn linh dược. Cho nên bên trong ngọn lửa này bản thân đã mang theo linh khí Nguyệt Tinh. Luyện chế đan dược càng có thể đề cao phẩm chất đan dược, hoả diễm Vũ Yến Viêm kia làm sao có thể so được?”
Đào Đan Nương dường như đang chỉ dạy Tiểu Nhã nhưng tất cả mọi người đều nghe được. Đầu mũi nhọn lại trực tiếp chỉ về Nghiêm Phục.

Nghiêm Phục khẽ cắn môi lại không phản bác được, Thú Hoả của Linh thú cấp năm vốn dĩ kém hơn Thú Hoả của Linh thú cấp sáu một bậc. Huống chi Thương Nguyệt Viêm Ưng vốn hút linh dược lớn lên càng mạnh hơn so với Vũ Yến Viêm kia không ít.

Kể từ đó căn bản cũng không có khả năng so sánh.

Đào Đan Nương đem tất cả mọi thứ thu vào mắt, không khỏi cao ngạo hiên ngang ngẩng đầu, cười khẩy: “Đan Vương chỉ có thể xuất hiện từ Dược Vương Điện sao? Hừ tiểu tử, thổi phồng cũng quá lớn đi, coi chừng gió lớn cắt đầu lưỡi!”

Đầu mi của Nghiêm Phục không nhịn được mà run lên, ra sức cắn răng hung tợn nhìn về phía Đào Đan Nương mắng to: “Lão thái bà, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Ta là vãn bối trên vấn đề luyện đan còn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng mà ngươi đừng quên, luyện đan sư đệ nhất của Dược Vương Điện chúng ta cũng không phải là ta mà là sư phụ ta Độc Thủ Dược Vương.”
Vừa mới nói xong, Nghiêm Phục mạnh mẽ xoay người nhìn về Độc Thủ Dược Vương lớn tiếng nói: “Sư phụ nên để nhóm người này được mở mang kiến thức, nhìn xem thực lực chân chính cùa ngài.”

Nghe được lời này tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về chỗ Độc Thủ Dược Vương, chờ đợi vị luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ này xuất ra bản lĩnh giữ nhà lớn nhất.


Chi có mấy luyện đan đại sư sử dụng nguyên lực chi hoả là hiện ra vẻ mặt cầu xin. Nhìn ngọn lửa yếu ớt trong tay đều rất muốn khóc.


Mấy vị đại sư, các ngươi tài đại khí thô đều có Thú Hoả có thể dùng. Chúng ta mấy người đều nghèo chỉ có nguyên lực chi hoả yếu nhất này.


Ta xin các người thương xót cũng không cần lấy thêm hoả diễm đặc thù gì. Nếu không nguyên lực chi hoả của chúng ta bị áp chế thì đừng nói là luyệnd dan mà ngay cả nấu một chén cháo hoả lực cũng không đủ…




Advertisement
';
Advertisement