Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Sảnh chính ở lầu trên nghe thấy tiếng hò hét chấn thiên động địa kia, và bộ dáng ủng hộ giống như điên cuồng của mọi người, Tạ Thiên Dương không khỏi bày ra vẻ mặt hâm mộ nói: “Tiểu tử này, đúng thật là đi đến chỗ nào cũng là nhân vật lớn. Nếu mà ở loạn thế thì chắc chắn là chúa tể một phương!”

“Ha ha ha… Cho dù là thái bình thinh thế, tiểu tử này quật khởi cũng chỉ là vấn đề thơi gian thôi.”

Long Cửu sở chòm râu, chỉ có một con mắt băn trong hơi rung động tất cả đều là vẻ tán thán: “Lão phu sớm biết hắn không phải là hạng người bình thường nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn để lão phu giật mình không thôi!

Thật không biết tiểu gia hỏa này đến tột cùng tiềm lực lớn bao nhiêu!”

Mọi người nghe thấy lời này đều quay lại nhìn về phía Trác Phàm dưới đài. Người kia như sao quanh trăng sáng, quân lâm thiên hạ có phong phạm Vương giả, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Tiếu Đan Đan nghe thấy mọi người tán dương đối với Trác Phàm không khỏi kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, tâm lý như rót mật.


Phu quân này tìm thật đúng, so với gia hỏa trước kia còn mạnh hơn rất nhiều.

Sở Khuynh Thành cũng có đồng dạng tâm tư như thế. Nhìn thấy bóng người của Trác Phàm được tất cả mọi người sùng bái. Vốn dĩ cơ thể thon gầy lại đột nhiên biến thành cực kỳ vĩ ngạn. Trong mắt nàng cũng nháy mắt tràn ngập nhu tình.

Dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, cho dù là Sở Khuynh Thành thì nàng cũng hi vọng có thể tìm được một cánh tay kiên cố để dựa vào.

Thế nhưng mà nơi này là Hoa Vũ Lâu, một nơi mà cho đến bây giờ cũng chỉ do nữ nhân làm chủ. Nang thân là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu tất nhiên từ nhỏ đã gánh vác trọng trách nặng nề này.


Huống hồ ở bên trong toàn bộ Thiên Vũ, người có thể khiến cho nàng dựa vào cánh tay cũng không nhiều. Mà lại bên trong còn không thiếu ngưười gian tà, không đáng phó thác cả đời.

Từng có lúc nàng muốn đem thân thể mệt mỏi này nương tựa ở trên người Hoàng Phủ Thanh Vân có chút mạnh mẽ. Nhưng mà đáng tiếc nam nhân này cuối cùng vẫn lực chọn lợi ích gia tộc mà phản bội nàng.

Thế nhưng đúng lúc này thì Trác Phàm lại xuất hiện. Ngay từ đầu nàng chỉ là đem người đàn ông này coi như là để tạm thời an ủi tâm hồn. Nhưng mà cho đến lúc này nàng mới phát hiện chỉ có nam nhân này mới là người đáng giá nhất để cho nàng dựa vào cùng tín nhiệm…

Giữa sân, Trác Phàm vẫn nhận lấy với những tiếng hoan hô liên tiếp, hò hét chấn động thương khung. Cho đến khi đem các luyện đan sư còn lại vẫn đang luyện đan chấn động đến mức đau nhức màng nhĩ khiến hỏa diễm trong tay cũng run rẩy theo.

Tiểu Nhã đứng trên đài khua tay hô lớn: “Đừng la hét nữa, thỉnh an tĩnh…”

Thế nhưng không có một ai nghe được thanh âm của nàng. Ngữ điệu của nàng nhẹ nhàng, yếu ớt vừa ra khỏi miệng đã bị dập dìm trong tiếng gầm cuộn bên trong.

Nhìn thấy tình cảnh này, ở trên đài nàng gấp đến độ dậm chân nhưng cũng chả thể làm nên chuyện gì.

Trác Phàm khóe miệng hơi vểnh lên, chậm rãi giớ một cánh tay lên, khi ánh mắt của tất cả mọi người cùng nhau nhìn đến. Ngay tại đấy hắn dùng sức vỗ ra một quyền.

Hoa Vũ đường lúc trước gần như muốn sụp đổ toàn bộ vì tiếng la hét trong nháy mắt đã không có tiếng động. Dường như chỉ trong tích tắc mọi người đều đi hết. Bên trong tooàn bộ sân thi đấu chỉ có các luyện đan sư đang thiêu đốt hỏa diễm trong tay, không còn bất cứ một chút tạp âm nào xuất hiện nữa.

“Các vị, nể mặt ta, các luyện đan sư khác vẫn còn đang luyện đan đây, thỉnh an tĩnh một chút.”
Trác Phàm hất tóc nói.

Nghe được lời này, mọi ngưười đều gật đầu, làm ra một cái thủ thế im lặng.

Thấy tình cảnh này, Tiều Nhã cũng muốn khóc. Con mẹ nó chứ đến tột cùng đây là địa bàn của ai. Vị Tống đại sư này lực thu hút cũng quá mạnh đi.

Tạ Thiên Dương nhịn không được mà hung hăng đánh vào mặt, bà nội nó, tiểu tử này lại bắt đầu trang bức.

Ở ghế khách quý bên sườn phía Đông, sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vân lại càng ngày càng âm trầm. Danh vọng của Trác Phàm càn cao thì bọn họ muốn xuống tay với hắn càng khó khăn. Đây tuyệt đối không phải là kết quả mà hắn hi vọng nhìn thấy.

Thế nhưng mà Trác Phàm bởi vì thuật luyện đan mà thanh danh vang dội. Muốn hạ danh vọng của hắn chỉ có thể ở trên thuật luyện đan mà đánh bại hắn. Mà muốn làm được điều này, trong tất cả mọi người chỉ có thể trông vào Độc Thủ Dược Vương.
Thế mà hiện tại Độc Thủ Dược Vương dường như cũng không có được tự tin hoàn toàn.

Hướng ánh mắt ra xa nhìn, Độc Thủ Dược Vương hiện tại đã bất chấp tất cả, bắt đầu nắm chặt thời gian mà tranh thủ luyện đan. Lúc này tình thế phát triển cùng lúc trước hắn dự đoán đã hoàn toàn không giống nhau.

Trác Phàm chẳng những không bại trận mà ngược lại còn lọt vào vòng ba cạnh tranh chức vô địch Đan Vương. Ngược lại là hắn bởi vì có quan hệ với lần thứ hai luyện đan mà tiến độ kém hơn người khác một mảng lớn, nhất định phải lập tức nhanh chóng tiến lên mới được.

Nhưng mà điều duy nhất vần còn theo kế hoạch đó là lấy tốc độ luyện đan của hắn rất nhanh có thể đuổi kịp mọi người.

Biết rõ điều này, Trác Phàm xoay đầu lại, khóe miệng lại nở ra một đường cong tà ác.
Độc Thủ Dược Vương bất thình lình run rẩy một cái, không dám nhìn đến hắn, chỉ vùi đầu chăm chú luyện đan.

Hô!

Đột nhiên hỏa diễm một trận lập lòe. Ngọn lửa trên tay Đào Đan Nương dập tắt. Chỉ có một khỏa đan dược tản ra ánh sáng dạm mạc tại trong lòng bàn tay, linh lợi đảo quanh.

“Đào Đan Nương luyện chế xong Linh đan ngũ phẩm thượng phẩm, lọt vào trận chung kết Đan Vương!” Âm thanh giòn nhẹ của Tiểu Nhã vang lên.

Trác Phàm trố mắt nhìn, không có ý tốt nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương cười khẩy nói: “A, lão thái bà kia cũng đã luyện xong!

Nghiêm lão không phải ngươi nói vòng luyện đan này sẽ cạnh tranh vị trí thứ nhất sao? Lần này, ngay cả vị trí thứ hai cũng không giữ được.”

Trong lòng Độc Thủ Dược Vương thầm giận nhưng vẫn giữ im lặng như cũ.

Bởi vì hắn biết tâm tư của Trác Phàm chính là muốn nhiễu loạn tính cách của hắn để hắn luyện không thành đan. Nếu hắn mà đáp lời thì đã bị trúng kế.
Cho nên hắn chỉ có thể cố nén. Cho dù Trác Phàm có mỉa mai chế giễu hắn cỡ nào, hắn cũng tuyệt đối không thể cãi lại.

Hiện tại cùng lúc trước không giống nhau, Trác Phàm có rất nhiều thời gian cùng hắn lãng phí. Nhưng mà hắn thì từng giây từng phút đều phải tranh thủ. Nếu không thật sự sẽ có khả năng bị đào thải.

Đến lúc đó không nói đê việc không lấy được Bồ Đề Tu Căn mà ngay cả mặt mũi cũng đều mất hết!

Biết suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm cũng không nóng nảy.


Đánh rắn đánh bảy tấc, xuất thủ tất nhiên cũng phải trúng tử huyệt, không thể sớm cũng không thể muộn. Nhất định phải một kích đem hắn đánh vào Địa ngục vạn kiếp bất phục.


Cho nên ngay từ đầu Trác Phàm nhiễu loạn cũng chẳng qua là làm nền thôi.





Advertisement
';
Advertisement