Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trong nháy mắt Trác Phàm đã đem nguyên lực toàn thân đều rót vào bên trong ngọn lừa. Mà cũng ngay tại thời khắc này, tinh quang trong mắt Trác Phàm lóe lên, bàn tay bỗng nắm lại thành nắm đấm thép, đem tất cả hỏa diễm cùng Trung dược tài đều nắm ở trong tay.

Chỉ trong tích tắc công phu, ngọn lửa cao ngất tận trời kia đã nháy mắt không thấy bóng dáng. Chỉ có Trác Phàm đang nắm quyền đỏ bừng, từng tia pha trộn nhiệt khí theo quyền kia bị hở tán ra ngoài.

Tất cả mọi thứ theo hỏa diễm phát lên, đến dược tài để vào đều đem tất cả nắm giữ trong lòng bàn tay. Chỉ qua mấy hơi thở mà thôi, toàn bộ quá trình liền mạch mà thành.

Đại đa số người giữa sân thậm chí không kịp nhìn xem là chuyện gì thì đã kết thúc.

Không khỏi nghi ngờ gãi đầu, mọi người liếc nhìn nhau, nhìn về phía Trác Phàm trên sân, không biết đến cùng hắn vừa làm cái gì.


Độc Thủ Dược Vương chăm chú nhìn quyền kia của hắn, mí mắt hơi run run, đột nhiên cười to thành tiếng: “Ha ha ha... Lão phu cho là ngươi muốn làm gì. Kết quả cũng lại như vừa nãy, không phải đều đem dược tài đều hủy trong tay sao?”

Trác Phàm sắc mặt có chút tái nhợt, thở hồng hộc từng ngụm một, hiển nhiên là do hao hết nguyên lực, hư thoát gây ra. Nhưng mà khóe miệng hắn lại nhếch lên mọt đường cong tà dị trước đó chưa từng thấy. Trong tươi cười kia dường như tràn ngập tư tin vô tận.

“Lão gia hỏa, lão tử lần này làm giống như cũ nhưng mà kết quả chưa chắc đã như cũ.”

Trác Phàm nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút sau đó đem quyền giơ lên cau, lại từ từ mở ra: “Các vị, ngũ phẩm linh đan đã luyện chế xong!”


Âm thanh của Trác Phàm đắt giá, vang vọng khắp toàn trường, một viên đan hoàn tỏa ra ánh sáng kim sắc lung linh, linh lợi trong tay hắn xoay chuyển không ngừng.

Từng trận đan hương thấm người, tia sáng chói mắt làm cho tất cả một người chỉ cần liếc mắt một chút là có thể kết luận ngay. Đây chính là ngũ phẩm linh đan, hàng thật giá thật không thể nghi ngờ.

Chỉ một thoáng, toàn trường lại lần nữa sôi trào. Tống đại sư này vừa rồi mới làm cái gì, sao đột nhiên lại luyện xong một viên đan dược.

Mười luyện đan sư có thứ tự ở vị trí đầu tiên cách Trác Phàm một khoảng cũng không ngăn được sợ hãi cùng nhau kêu lên: “Chuyện này làm sao có thể?”

Bọn họ cách gần nhất nên tất nhiên là nhìn rõ nhất. Trác Phàm làm cách nào mà đem một đoàn dược tài trong nháy mắt biến thành một khỏa đan dược, bọn họ rõ ràng nhất. Nhưng vì lý do đó trong lòng bọn họ càng rung động không thôi. So với hắn mà nói thì càng là tăng cường mạnh gấp trăm nghìn lần không ngừng!

Luyện đan thuật thần dị như thế, đừng nói bọn họ đã gặp qua mà ngay cả nghe qua cũng chưa từng.

Lưu Nhất Chân ngây ngốc nhìn Trác Phàm, tay cũng đã quên mất còn đang luyện đan dược, đầu đã sớm chập mạch. Hắn tuy không hiểu bí thuật Thượng Cổ nhưng có chỗ lý giải đối với điển tịch Thượng Cổ. Thế nhưng dù là trong điển tịch kia cũng không ghi chép qua bí thuật nghịch thiên như vậy.

Chỉ nắm quyền một cái thì đã ra lò một khỏa ngũ phẩm linh đan? Mẹ nó nếu luyện đan dễ như lời nói thì luyện đan sư sau này còn gì mà kiêu ngạo tự hào nữa.

Ngươi luyện đan một canh giờ còn không bằng người ta luyện vài giây đã luyện ra rất nhiều!

Ở sảnh chính lầu trên, đám ngưười Long Cửu cũng đều trợn tròn mắt. Như vậy cũng có thể luyện đan sao, quả thực không có từ nào để nói!
Chiêu luyện đan thuật này cũng quá mẹ nó nghịch thiên đi. Chuyện này cùng gian lận khác nhau chỗ nào?

Ở ghế khách quý phía Đông, Hoàng Phủ Thanh Vân cầm đầu đám người cũng đang nhìn ngây ngốc.

“Tiểu tử này, tiểu tử này...”

Bờ mô run rẩy hồi lâu, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân tràn đầy kinh ngạc không thốt nên lời. Bên cạnh người hắn, tất cả cũng đều như thế, thậm chí còn không bằng hắn.

Trong đôi mắt chỉ có cánh tay của Trác Phàm đang nâng đan dược kia, cuối cùng cũng không dung được hắn. Thậm chí ngay cả khi Hoàng Phủ Thanh Vân nói lời đứt quãng cũng không có một ai chú ý đến.

Phun ra một ngụm trcọ khí thật dài, Trác Phàm cầm đan dược trong tay, cầm đến trước mặt Độc Thủ Dược Vương đã sớm bị cả kinh trợn mắt há mồm lắc lắc, thản nhiên nói: “Lão gia hỏa, bí thuật Thượng Cổ, nhất chưởng càn khôn đã nghe qua sao?”
Độc Thủ Dược Vương hung hang nháy mắt mấy lần cứng đờ xoay đầu, nhìn về ánh mắt Trác Phàm giống như đang nhìn một tên quái dị không biết từ nơi nào chạy đến. Bờ môi lúng túng hồi lâu cũng không thể thốt nên lời.

Nhất chưởng càn không mang đến rung động quá lớn cũng không phải những bí thuật Thượng Cổ kia mang đến kinh dị mà thôi mà chân chính là nghịch thiên.

Còn về hiện tại, rất nhiều luyện đan sư đều giống như sống trong mộng vậy. Bọn họ không sao tin được thế gian này vậy mà có thể xuất hiện thuật luyện đan không hợp thiên đạo lẽ thường như vậy.

Trác Phàm khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy chưa lão gia hỏa. Đây chính là sự chênh lệch giữa ta và ngươi, chênh lệch giữa nhất đan khuynh thiên cùng Độc Thủ Dược Vương là một trời một vực.”
Độc Thủ Dược Vương ngơ ngác nhìn Trác Phàm cuối cùng không thể nói lên lời.

Trác Phàm cười nhạo lắc đầu, đem đan dược chậm rãi giơ lên triển lãm đài, hướng phía Tiểu Nhã nói khẽ: “Xin lỗi, tu vi của ta không đủ chỉ có thể luyện được Linh đan ngũ phẩm thượng phẩm, cực phẩm cũng không đạt đưuọc, sẽ không ảnh hưởng đến thứ tự của ta đi.”

Lời vừa nói xong đã khiến gương mặt của tất cả các luyện đan sư khác không khỏi co quắp, sắp khóc luôn.

Chỉ một hơi thở đã có thể luyện thành linh đan ngũ phẩm như vậy đã là rất nghịch thiên, thế mà con mẹ hắn còn đòi thượng phẩm. Ngươi để chúng ta về sau sẽ phải sống như thế nào đây?

Tiểu Nhã lúc này cũng có chút choáng váng, Trác Phàm phải nhắc lại ba lần thì sau đó nàng mới phản ứng lại được, vội vàng rón rén đến gần, tiếp nhận viên đan dược kia, nhìn kỹ một chút. Sau đó lơn stiếng tuyênbố: “Tống đại sư luyện chế thành công Linh đan ngũ phẩm thượng phẩm. Vì vòng này không có đối thủ cho nên thành công lọt vào trận chung kết Đan Vương!”
Mà Tiểu Nhã vừa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên xoay người lại, hai tay mở ra, nhìn về phía tất cả mọi người, áo choàng màu đen phía sau lưng phiêu đãng. Hắn lấy khí thế không gì sánh bằng lớn tiếng tuyên bố: “Chỉ cần lão tử đã đứng lên vị trí này thì không ai có thể thay thế!”

“Tống đại sư, Tống đại sư, Tống đại sư…”


Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người quần tình xúc động, tất cả đều giơ hai tay lên cao, gào thét tên hiện tại của Trác Phàm.


Tuy rằng trận chung kết Đan Vương chưa bắt đầu nhưng mà trong lòng tất cả mọi người thì Trác Phàm đã chân chính cầm chắc cái danh Thực Đan Vương…





Advertisement
';
Advertisement