Trên đài Tiểu Nhã bước tới bước lui, mày nhíu chặt.
Lần lượt số người luyện thành đan dược tam phẩm lọt vào vòng trong càng ngày càng nhiều. Thế nhưng người vô dịch cạnh tranh đan vòng thứ hai nàng lại chậm chạp không thể phán định.
Mà vị trí quán quân này không thể nghi ngờ là hai vị Tống đại sư cùng Độc Thủ Dược Vương.
Độc Thủ Dược Vương luyện chế chuẩn tứ phẩm đan nàng nắm trong tay, nhưng đan dược của Tống đại sư vì nàng mở đan thể đã hóa thánh một luồn khí thể kim sắc, không còn thấy đâu, điều này khiến nàng không biết nên phán định thế nào?
Cho dù nó có biến mất thì ít nhất cũng xác định được nó ở phẩm cấp nào, nhưng nó từ ngũ phẩm, chuyển xuống nhất phẩm, đây là chuyện gì?
Không làm rõ ràng được cho nên nàng không thể phân xét.
Nếu nàng phán định vòng này Tống đại sư thắng, lý do là gì, không có cách nào nói với tất cả mọi người, còn phán định Độc Thủ Dược Vương thắng thì mười vị Luyện Đan Sư kia lại nhìn nàng với ánh mắt xem thường.
Đại loại nói nàng còn quá trẻ tuổi, căn bản không nhìn ra sự thần diệu của đan dược kia, đáng giận nhất là ngay cả Độc Thủ Dược Vương cũng nhìn nàng với ánh mắt như thế.
Đúng là trái cũng không được mà phải cũng không xong.
Phán định Tống đại sư thắng lợi, chỉ sợ mọi người không phục, nếu phán định Độc Thủ Dược Vương thắng, thì mười Luyện Đan Sư đỉnh cấp kia lại không phục.
Tiểu Nhã tự hỏi, làm người phân xét nhiều năm như vậy nhưng lần đầu lâm vào tình trạng khó lựa chọn.
Không có cách nào, nàng đành phải nhìn về phía Lưu Nhất Chân, cung kính mong hắn chỉ bảo. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, Lưu Nhất Chân cũng là một trong mười người có kinh nghiệm, lại dễ nói chuyện trong mấy Luyện Đan Sư.
Hai người Trác Phàm cùng Độc Thủ Dược Vương, một người cao ngạo, một người lạnh lùng, tốt nhất đừng để ý đến bọn hắn. Còn Đào cô cô cùng Nghiêm Phục, thì vì tránh hiềm nghi, cũng không hỏi bọn họ được.
"Lưu đại sư, không biết ngài có thể giảng giải cho mọi người một chút về thần kỳ của viên đan dược mà Tống đại sư vừa mới luyện chế không?"
Không trực tiếp trả lời, Lưu Nhất Chân nhìn Trác Phàm cúi người hành lễ.
Thi lễ này thật không đơn giản, chính là đại lễ đối với tiền bối luyện đan, Lưu Nhất Chân với thân phận là một trong mười vị Luyện Đan Sư Thiên Vũ Đế Quốc, cho dù gặp Độc Thủ Dược Vương cũng sẽ không hành đại lễ này.
Có thể thấy được, trong lòng hắn đã cho rằng trình độ luyện đan thuật của Trác Phàm đã vượt qua bọn họ một khoảng cách khá lớn, bọn họ không thể so sánh.
Với lễ này đã khiến tất cả mọi người cả kinh, riêng những người luyện đan thuật nửa vời, tuy trong lòng biết Trác Phàm lợi hại nhưng không nghĩ đến Trác Phàm lợi hại đến mức làm cho Luyện Đan Sư Lưu Nhất Chân hành lễ như với tiền bối.
Mày Trác Phàm nhíu lại, hắn cũng không nghĩ tới lão gia hỏa này lại bỏ xuống mặt mũi, thi lễ với một tiểu bối như hắn nên cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Mà cái gật đầu này cũng rất coi trọng.
Trong giới luyện đan, các loại bí thuật được nhiều đời đơn truyền xuống, không tùy tiện để lộ ra ngoài. Cho dù có người biết một vài mấu chốt bên trong, nếu không được đối phương cho phép cũng không thể tùy ý nói ra, nếu không sẽ bất kính với đối phương.
Nhẹ thì đoạn giao quyết liệt, nặng thì đánh nhau đến chết.
Lưu Nhất Chân thi lễ với Trác Phàm là hắn tôn kính, Trác Phàm gật đầu đại biểu ngầm đồng ý.
Thấy tình cảnh này, Lưu Nhất Chân nở nụ cười hớn hở, lần nữa cúi đầu, sau đó nhìn Tiểu Nhã nói: "Tiểu cô nương, để ta nói cho ngươi biết bàn tay của Tống đại sư tuyệt vời đến cỡ nào. Ngươi cũng đã biết, một chiêu kia của Tống đại sư là bí pháp luyện đan thất truyền từ Thượng Cổ, Thần Long Dẫn?"
Cái gì, bí pháp Thượng Cổ sao?
Lời vừa nói ra, toàn trường sợ hãi!
Cho dù trên sàn chính, ngoại trừ mấy người Long Cửu, tất cả khách quý phía đông, đám người Hoàng Phủ Thanh Vân cũng đều cả kinh há to mồm, quả thực không thể tin được đây là thật.
Luyện đan thuật Thượng Cổ thất truyền đã lâu, đã biến thành truyền thuyết. Thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến ở chỗ này, lại nhìn thấy một Luyện Đan Sư trẻ tuổi có thể sử xuất bí thuật Thượng Cổ?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, ánh mắt lóe sáng nhìn Trác Phàm đứng ở vị trí thứ nhất trên đài luyện đan.
Tiểu Nhã cũng há miệng, không thể tin nhìn Trác Phàm. Lúc trước nàng thấy tiểu tử này tuổi đời còn nhỏ nhưng có thể đọ sức với Độc Thủ Dược Vương cũng đã đủ khiến người ta ngạc nhiên.
Nhưng không nghĩ tới hắn còn có thể nắm giữ bí thuật luyện đan Thượng Cổ, kỹ thuật này đã sớm bị thất truyền.
Khó trách một người luôn kiêu ngạo như Độc Thủ Dược Vương cũng cam tâm chịu thua, dưới bí thuật Thượng Cổ, nói về luyện đan thuật, những Luyện Đan Sư kia ai có thể so sánh?
"Lưu đại sư cho hỏi vì sao đan dược của Tống Đại Sư lại biến mất không thấy gì nữa?"
Tiểu Nhã liếʍ bờ môi, không kìm lòng được hỏi.
Cười lắc đầu, Lưu Nhất Chân sùng kính nói: "Đan dược thần kỳ của Tống đại sư biến mất cũng vì bị chúng ta ăn vào."
Cái gì?
Lời vừa nói ra, mọi người lần nữa giật mình, ngơ ngẩn.
Lưu Nhất Chân biết bọn họ không hiểu nên tiếp tục giải thích: "Phàm là luyện đan, cho dù là cực phẩm đan, cũng chỉ luyện được năm phần dược lực mà thôi, nhưng bí thuật Thượng Cổ Thần Long Dẫn, theo truyền thuyết có thể dẫn xuất tất cả dược tài ra. Một khi người hít vào, trong nháy mắt sẽ nhập vào trong cơ thể."
"Cho nên khí thể kim sắc lúc trước lộ ra ngoài chính là toàn bộ dược lực đan dược. Nếu một người uống vào có thể so với linh đan ngũ phẩm, sau khi phát tán ra ngoài bị mọi người hút đi, ngay cả hiệu lực của nhất phẩm đan cũng chưa tới, cho nên lúc đó lão phu đề nghị mở ra đan thể, thực lòng cũng có chút tiếc nuối."
"Thì ra là thế, khó trách ta hít đan hương kia lại cảm thấy tinh thần sảng khoái!"
Lưu Nhất Chân nói xong, có người nhịn không được cảm thán.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người nói ra nhận thức, đồng thời nhìn Trác Phàm với ánh mắt sùng kính.
"Lưu đại sư, vì sao phẩm cấp đan dược lại dần hạ xuống?"
Tiểu Nhã hỏi tiếp, đây mới là điều nàng muốn biết nhất. Dù sao, nó cũng liên quan đến việc phân xét ai vô địch.
Gương mặt cứng đờ, Lưu Nhất Chân lúng túng lắc đầu: "Ha ha ha lão phu cũng không rõ ràng.