Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ngươi đã lách đề mục cũng không nên một tấc lại muốn tiến một thước. Dù Khai Vị Hoàn cũng được xem là nhất phẩm đan, nhưng cũng là nhất phẩm bên trong hạ đẳng phẩm, sợ ngay cả hạ phẩm cũng không được tính."

"Hạ đẳng phẩm không phải nhất phẩm đan, vừa rồi phân tích rất rõ ràng, luyện chế nhất phẩm đan, so tốc độ, mấy tên ngu ngốc các người không hiểu quy tắc, cứ nhất định phải luyện chế thượng đẳng phẩm, thua thì trách ai? Hiện tại đòi tranh hạng nhất của lão tử à, không có cửa đâu!"

Thái độ Trác Phàm mạnh mẽ dứt khoát, mấy Luyện Đan Sư còn lại đều tức giận như không thể phản bác được.

Bọn họ đấm ngực dậm chân, hối hận chồng chất.

Mẹ nó, sao lão tử không phát hiện ra lỗ thủng của quy tắc, lại để một mình tiểu tử này chui chứ, bằng không ta luyện Khai Vị Hoàn còn nhanh hơn hắn.

Mấy ngàn người hối hận đến xanh ruột nhưng cũng không có cách nào, lỗ thủng to như thế bản thân ngươi không phát hiện, không chui qua thì còn oán ai?


Tất cả oán hận của bọn họ đều tập trung vào ánh mắt, chuyển hướng đến người Trác Phàm, nhìn hắn như kẻ thù gϊếŧ cha. Nếu Trác Phàm dùng bản lĩnh thật để thắng bọn họ thì không nói gì nhưng hết lần này tới lần khác Trác Phàm nhặt được tiện nghi mới chạy trước bọn họ, điều này khiến bọn họ không tâm phục khẩu phục.

Trác Phàm cảm nhận sát ý trần trụi từ bốn phía bắn tới nhưng hắn không quan tâm, khẽ cười nói: "Ai da, tục ngữ nói, không bị người đố kị là tầm thường, xem ra lão tử thực sự quá ưu tú."

Nghe được lời này, trong lòng mọi người càng giận, phổi như muốn nổ tung.

Tiểu Nhã bật cười nhìn về phía Trác Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tống công tử, người vô sỉ ta gặp nhiều rồi nhưng người vô sỉ như ngươi đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."


"Hắc hắc hắc, cái gì mà vô sỉ với không vô sỉ, tính cách này của lão tử gọi là tâm tính trầm ổn!"

Trác Phàm bình chân như vại bĩu môi. "Vừa rồi không phải các ngươi thi tâm tính à, lão tử tuyệt đối là một trong những người tâm tính trầm ổn lớn nhất cho nên đứng nhất hoàn toàn xứng đáng!"

Nhìn thấy hắn tự biên tự diễn, Tiểu Nhã nhìn muốn chóng mặt, không thèm để ý đến hắn nữa.

Những Luyện Đan Sư còn lại đều khinh thường nhìn về phía hắn, tiểu tử này không có bản lãnh gì, chỉ dựa vào bàng môn tà đạo nhặt được ghế đệ nhất, vòng tiếp theo nhất định sẽ bị đào thải.

Thế nhưng chỉ có một người vẫn nhìn hắn thật sâu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Đây chính là người đã lui khỏi vị trí vị thứ năm Lưu đại sư, Lưu Nhất Chân.

Vốn hắn cũng giống với những người khác, đều khinh thường hành động đầu cơ trục lợi của Trác Phàm, xem hắn như một người bất học vô thuật mà đối đãi.

Thế nhưng Trác Phàm nói ra khảo đề của vòng thứ nhất không phải thi tốc độ, mà chính là thi tâm tính, khiến lòng hắn kinh hãi, nhìn Trác Phàm thật lâu.

Ở nơi này có mấy ngàn Luyện Đan Sư, có bao nhiêu người có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của đề thi? Thế nhưng một công tử phóng đãng lại nhìn thấy rõ, chẳng lẽ hắn đúng là kỳ tài luyện đan thâm tàng bất lộ?

Nếu đúng như vậy thì hắn luyện chế Khai Vị Hoàn cũng không phải do hắn thật sự không có bản lĩnh, mà bởi vì phù hợp với đề mục đan dược cạnh tranh vòng thứ nhất nhất.

Nghĩ tới đây, Lưu Nhất Chân thu hồi ánh mắt khinh thường, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.

Nghĩ không ra hiện tại Thiên Vũ Đế Quốc lại có nhân tài xuất hiện, ngoại trừ đệ tử đắc ý của Dược Vương Điện Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Phục, lại còn có thêm một nhân tài xuất thế.
Bách Đan Thịnh Hội lần này càng ngày càng kịch liệt, năm vị trí đầu lão phu còn không tiến vào được đừng nói ba vị trí đầu.

Vừa nghĩ đến đây trong lòng Lưu đại sư cảm thấy bi thương.

Cả đời luyện đan không có thành tích gì nổi bật, còn không ngừng bị tiểu bối vượt qua, vận mệnh, số phận thật đáng buồn.

"Được rồi, tuy ta cũng không nguyện ý nhưng vẫn không thể không tuyên bố, Tống công tử là người vô địch cạnh tranh vòng thứ nhất."

Hoàn toàn không chú ý đến sự bi ai của lão đầu, càng không chú ý đến thực lực chân chính của Trác Phàm, Tiểu Nhã nhìn về phía mọi người, bất đắc dĩ thở dài.

Trong lúc nhất thời, trong sân truyền đến âm thanh huyên náo.

Trác Phàm không quan trọng quá, khinh thường bĩu môi, một đám ngu ngốc có mắt không tròng, không có tiền đồ!
Độc Thủ Dược Vương thì nhìn về phía Trác Phàm, hừ lạnh nói: "Lần này để ngươi chiếm tiện nghi, vòng tiếp theo lão phu để ngươi trực tiếp lăn ra khỏi nơi này!"

"Hừ, ngươi có bản lĩnh đó sao?"

Xùy cười một tiếng, Trác Phàm quay người lại, chỉ bốn chữ lớn sau lưng, ánh mắt tự tin lóe sáng: "Nhìn kỹ, ngươi chỉ là Độc Thủ Dược Vương, còn lão tử là Nhất Đan Khuynh Thiên!"

Ánh mắt khẽ híp một cái, Độc Thủ Dược Vương cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi khoác một chiếc áo choàng của người chết, hắn liền có thể phù hộ ngươi sao? Ha ha ha, mặc dù tiểu tử Sở Khuynh Thiên có thiên phú, nhưng trong luyện đan vĩnh viễn không vượt qua được lão phu. Nhất Đan Khuynh Thiên, chẳng qua chỉ là lời nói cuồng vọng của hắn mà thôi, nói ra những lời này, chỉ có thể chứng minh hắn vẫn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, chết trên đan phương của lão phu, đáng đời."
"Nghiêm Tùng, đan phương đó là thật hay giả?" Đào Đan Nương lên tiếng hỏi.

Cười lạnh, Nghiêm Tùng tà dị nói: "Nếu là thật, làm thế nào có thể vì luyện đan mà biến thành bộ dáng này? Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử kia không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng trộm đan phương của lão phu, kết quả hại chết chính mình, còn hại chết một đám người, người của Hoa Vũ Lâu đánh hắn chết tươi, thật đáng đời!"

Hai tay Đào Đan Nương chậm rãi nắm chặt, ánh mắt vô cùng tức giận. "Lão thân nghiên cứu ba năm, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là giả."

Trên lầu chính, Sở Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sát ý trần trụi phát ra, nếu không phải bên cạnh có hai vị lâu chủ ngăn đón, có lẽ nàng đã lao xuống, đồng quy vu tận với Nghiêm Tùng.

Long Cửu bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hắn hiểu được tình cảm khắn khít giữa Sở Khuynh Thành và Sở Khuynh Thiên, nhìn kẻ thù khiến đệ để nàng chết oan lại nhục nhã hắn không tha, ai có thể chịu đựng được?

Nhưng ngay tại lúc này, một câu của Trác Phàm làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.

"Nhưng bây giờ, ta mang theo áo choàng của hắn đang đứng trước ngươi đó thôi."


Giọng nói Trác Phàm rất bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên một đường cong như có như không, nhìn về phía Nghiêm Tùng trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.


Nghiêm Tùng nắm chặt hai tay, máu nóng trong người phát ra, vẻ mặt giận dữ trước đó chưa từng có.





Advertisement
';
Advertisement