Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đứng trên đan đài là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng trải qua sự đời, nhìn thấy nhiều người như vậy nhìn về phía nàng, gương mặt đỏ ửng, vô cùng khẩn trương.

"Tiểu Liên, ngươi không cần khẩn trương, cứ lớn tiếng nói ra là được."

Tiểu Nhã cười nhẹ, khích lệ nàng.

Tiểu Liên hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh trở lại, thế nhưng vừa nhìn thấy bình đan dược lúc trước Trác Phàm giao cho nàng, gương mặt lại đỏ lên, chần chờ.

Nhưng lần này không phải vì khẩn trương mà thực sự khó có thể mở miệng. Nàng cũng không biết lúc đó nàng bị trúng tà gì mà lại phán định viên đan dược kia làm nhất phẩm đan.

Bây giờ để nàng ở trước công chúng tuyên bố, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mất mặt nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng đành kiên trì lớn tiếng nói: "Đan dược Tống công tử luyện được là Khai Vị Hoàn!"

Nói xong, Tiểu Liên giơ đan hoàn lên cao, một cỗ đan hương chậm rãi phiêu tán.


Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt, tiếp đó ầm ầm cười lớn.

"Ha ha ha. . . Cái này cũng gọi là đan dược sao? Quả nhiên tiểu tử này lừa dối vượt qua kiểm tra!"

"Cái đồ chơi này ngay cả nhất phẩm đan hạ phẩm cũng đều không phải, chỉ đùng để tiểu hài tử tiêu hóa thực quản, mẹ hắn chứ, dùng khai vị cũng có thể xem là đan dược à?"

"Thứ này, một khắc lão tử có thể làm ra mấy viên, nếu hắn cũng có thể thắng được, lão tử không phục!"


. . .

Chỉ một thoáng, mọi người lần nữa ồn ào như ong vỡ tổ, Tiểu Liên bị dọa đến cúi thấp đầu, đây là phán đoán của nàng, nếu truy cứu trách nhiệm, nàng cũng không thoát khỏi liên quan.

Hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm, nàng thật sự hận chết tên tiểu tử này.

Khai Vị Hoàn là đan hoàn cơ bản nhất, bất cứ một thầy lang nào cũng có thể chế tạo ra được, lúc đó làm sao nàng có thể đưa ra được quyết định như vậy chứ?

Điểm này nàng không hiểu, nhưng Thanh Hoa lâu chủ ở lầu trên lại biết rõ, mày nhíu chặt: "Chắc chắn tiểu tử này lại dùng Ma Âm Nhϊếp Hồn, lúc trước ngay cả nha đầu Đan Đan cũng trúng chiêu, huống chi cô gái nhỏ Tiểu Liên mới có Tụ Khí tam trọng."

"Hừ, tiểu tử này có chút bàng môn tà đạo."

Mẫu Đơn lâu chủ nghe được lời này, hừ lạnh một tiếng, nhìn Tiếu Đan Đan nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi bị hắn mê đến ba hồn bảy vía cũng không còn, có phải bên trong còn có tà thuật của hắn không?"

"Sư phụ, lần trước sư bá đã giải cho con rồi."

Gương mặt đỏ ửng, Tiếu Đan Đan ngượng ngùng nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, sau đó lại nhìn Trác Phàm phía dưới trận, trong mắt chớp động ánh sáng điềm đạm đáng yêu, "Thực ra, nếu hắn lại dùng với ta dùng một lần nữa, ta còn cầu còn không được ấy chứ!"

Mẫu Đơn lâu chủ vỗ trán, trong lòng ai thán không thôi, không biết trên người tên tiểu tử này có mị lực gì, lại khiến đồ đệ ngày thường ngang ngược lại khăng khăng như thế.

Nhưng Sở Khuynh Thành cũng không thèm để ý, mà chỉ thở dài nói: "Ma Âm Nhϊếp Hồn cũng không quan trọng, nếu như vậy quán quân vòng thứ nhất Tống Ngọc thất bại, Độc Thủ Dược Vương càng thêm kiêu ngạo, khác biệt duy nhất từ gian lận của hắn, biến thành sai lầm của Tiểu Liên mà thôi."

Quả nhiên, như Sở Khuynh Thành suy nghĩ, Tiểu Nhã nhìn thấy mọi người xúc động, phất tay ra hiệu để mọi người yên tĩnh lại, thản nhiên nói: "Xin lỗi, đây là sai lầm của đệ tử Hoa Vũ Lâu chúng ta, cho nên giải đấu vòng thứ nhất, phải. . ."

"Khoan đã!"

Bỗng nhiên, Trác Phàm khoát tay, liếc mắt nhìn Tiểu Nhã nói: "Phân xét, chẳng lẽ Khai Vị Hoàn của ta không phải nhất phẩm đan sao?"
"Ha ha ha. . . Khai Vị Hoàn cũng có thể tính là đan dược sao?"

Tiểu Nhã còn chưa mở miệng, Nghiêm Phục mỉa mai cười ra tiếng, ngay sau đó tiếng cười vang vọng bốn phía.

Mấy ngàn ánh mắt xem thường cùng phóng về phía Trác Phàm.

Có phải là nhất phẩm đan hay không cũng không biết rõ vậy mà cũng dám chạy đến chỗ này cạnh tranh đan, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm không có để ý những lời chế giễu kia, chỉ là khoan thai nhìn về phía Nghiêm Phục, thản nhiên nói: "Như vậy thì mời đệ nhất Luyện Đan Sư Dược Vương Điện, môn đồ đắc ý nhất Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Phục nói cho ta biết, đến tột cùng Khai Vị Hoàn là cái quái gì!"

"Đó là . . ."

Đột nhiên Nghiêm Phục khẽ giật mình, trong lòng như ý thức được cái gì, lời vừa thốt ra đến khóe miệng lại không nói nên lời.
Trác Phàm cười tà nhìn mọi người xung quanh, sau cùng nhìn về phía Nghiêm Phục lạnh giọng: "Thế nào, không nói ra nó là cái quái gì sao? Ha ha ha. . . Vậy để ta nói cho ngươi biết, linh đan thập nhị phẩm, nhất phẩm đan thấp nhất, chỉ cần lão tử đem dược tài ném nguyên lực hỏa vào bên trong luyện chế, viên đan dược kia không luyện thất bại, nó thuộc nhất phẩm đan hành."

Bỗng nhiên, tiếng ồn ào trong sân im bặt, tất cả mọi người bị câu nói của Trác Phàm làm cho ngơ ngẩn. Những người lúc trước còn đang cười nhạo hắn, vẻ mặt vẫn còn chế giễu hắn nhưng trong mắt vô cùng kinh ngạc.

Điểm này sao bọn họ không nghĩ tới chứ?

Bởi vì những đan dược như Khai Vị Hoàn được luyện chế thực sự quá đơn giản, cho dù không phải Luyện Đan Sư, người bình thường cũng có thể tùy tiện luyện chế thành công.
Cho nên trong mắt Luyện Đan Sư nó căn bản không được xem là đan dược.

Thế nhưng trong định nghĩa linh đan, nhất phẩm đan cũng là cấp thấp nhất, chỉ cần dược liệu luyện chế không bị nát thì xem như là đan dược, mà đan dược này, cao nhất là thập nhị phẩm, thấp nhất là nhất phẩm, không có khả năng thấp hơn.

Nếu như vậy, Khai Vị Hoàn cũng được xem là nhất phẩm đan hành, nhưng trong Bách Đan Thinh Hội lại dùng đan dược hạ cấp mà đứng đầu vòng thứ nhất thì thật châm chọc.

Lúc này tất cả mọi người đưa ánh mắt về phía Tiểu Nhã, đợi nghe nàng phân tích.

Tiểu Nhã như đang ngồi trên bàn chông vì ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn nàng, bất cứ ai đến tham gia Bách Đan Thịnh Hội cũng đều tận lực biểu hiện thực lực luyện đan của chính mình, cho dù là nhất phẩm đan, cũng phải luyện chế tốt hơn người khác.
Nhưng là ai có thể nghĩ tới, trong đan hội lại trà trộn vào một kỳ hoa, lấy một đan dược cấp thấp đến không thể thấp hơn để ứng phó, mẹ hắn, điều quan trọng là hắn ta lại thắng.

Nếu để vị trí thứ nhất cho hắn thì Luyện Đan Sư kia sẽ bị ủy khuất. Sau khi Tiểu Nhã trầm ngâm một lúc lâu, chỉ có thể ôn hòa nói: "Tống công tử, ngài luyện chế viên đan dược kia xem như vượt qua kiểm tra, có điều người đứng thứ nhất này. . ."

"Của ta!"


Tiểu Nhã còn chưa nói xong, Trác Phàm đã bá đạo ngắt lời nói.


Nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc của hắn, Độc Thủ Dược Vương vô cùng tức giận, mắng to: "Xú tiểu tử, người ta cho thể diện mà không cần.





Advertisement
';
Advertisement