Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Luyện đan sư bên ngoài là luyện đan, nhưng cuối cùng luyện chính là tâm tính. Nếu ngay đến một chút tự tin cũng không có, còn có thể luyện ra đan dược gì tốt?”

“Lưu đại sư nói đúng, mấy người chúng ta tạm thời không biết xếp thứ mấy, nhưng Lưu đại sư nhất định đứng đầu!”

Có người tức thời ôm quyền, hướng Lưu Nhất thật cung kính nói.

Lưu Nhất Chân ngửa mặt lên trời im lặng cười cười, hiên ngang ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Không phải lão phu tự đại, chỉ là lão phu cũng đã nói, luyện đan cũng là luyện tâm tính. Muốn luyện tốt đan dược, phải có sư tự tin của luyện đan sư đệ nhất thiên hạ.”

“Vậy, lão phu ta việc đáng làm thì phải làm!” Ông ta cười lớn, nhẹ bước cước bộ, hướng đến bục luyện đan cho đệ nhất luyện đan sư.


Thế mà, không đợi ông ta đi được hai, ba bước gì đó, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ bên khác của sân thi đấu: “Lăn đi, chớ cản đường của bổn công tử!”

Nghiêm Phục nghênh ngang bước ra từ trong đám người, đi về phía bục luyện đan trước mặt hắn.

Cước bộ Lưu Nhất Chân dừng lại, khuôn mặt hung hăng co giật, trong lòng thầm mắng không ngừng: “Đáng chết, tiểu tử thúi này sao cũng tới, hắn không phải người Dược Vương Điện à, đến bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu là có ý gì?”

“Ồ, người này không phải thiên tài luyện đan sư đoạt được danh hiệu đệ nhất trong lần đấu đan ở đế đô à, Nghiêm Phục của Dược Vương Điện, sao hắn cũng tới tham gia bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu?”


Lúc này, lập tức có người nhận ra hắn ta, sau đó lại cẩn thận len lén nhìn về phía Lưu Nhất Chân đã cứng đơ thân thể, sâu xa nói: “Lưu đại sư, đối thủ cũ của ngài đến rồi, không biết ngài nên...”

“Ha ha ha... tiểu tử Nghiêm Phục này thật sự là kỳ tài luyện đan trăm năm hiếm có, lần trước cũng coi như thắng lão phu một bậc. Vị trí số một này, nhường cho hắn cũng vậy thôi, lão phu đi thứ hai!”

“Lưu đại sư quả nhiên khiêm tốn, bội phục bội phục!”

Mọi người thấy Lưu Nhất Chân vân đạm phong kinh như thế, không khỏi ôm quyền kính cẩn, đây mới là phong phạm đại sư này. Thế nhưng bọn họ làm sao mà biết, hiện tại trong lòng Lưu Nhất Chân đã đem tên Nghiêm Phục mắng cho máu chó đầy đầu.

Tiểu tạp chủng nhà ngươi, ở Đan Hội đế đô cướp đầu danh của ta cũng coi như thôi, thế mà còn chạy đến bách đan thịnh hội quyết sống mái với ta, ngươi cố tình nhằm vào lão tử đúng không?

Ấy thế mà ông ta chưa mắng thầm trong bụng cho đã đời xong, thì lại có một giọng nói già nua vang lên bên cạnh.

“Ngươi có lên hay không, không đi thì tránh đường!”

Một bà lão cao tuổi hung hăng đẩy ông ta ra, chậm rãi di qua bên cạnh ông ta, sắc mặt người kia màu xanh đen, thình lình dọa mọi người sợ run người, Lưu Nhất Chân thấy được khuôn mặt đó thì càng hoảng sợ.

“Bà lão này là ai, khuôn mặt thật đáng sợ, chẳng lẽ bà ấy cũng là luyện đan sư ư?”

Mọi người cúi đầu rỉ tai, rì rà rì rầm.

Lưu Nhất Chân thì ngây người ngơ ngác nhìn bóng lưng lão phụ kia, kinh ngạc cực kỳ, lẩm bẩm nói: “Bà ấy sao lại đến?”

“Sao vậy, Lưu đại sư ngài biết bà ta?”

Lưu Nhất Chân nghe vậy cũng muốn khóc: “Sao có thể không biết? Ba mươi năm trước, lão phu vẫn là tên luyện đan sư nhị phẩm, lúc đó Thánh Thủ đan Đào Đan nương, đã dựa vào thân phận luyện đan sư ngũ phẩm, trứ danh toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc, cùng nổi danh với Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, hai người có danh xưng Nam đan Bắc độc. Nhưng mà, bà không phải đã trở thành thủ tịch luyện đan sư của Hoa Vũ Lâu rồi ư, sao còn sẽ tới tham gia Đan Hội gia tộc mình tổ chức?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người bất giác quá sợ hãi, không ngờ bà lão này lại có địa vị lớn vậy, thậm chí còn cùng nổi danh với Độc Thủ Dược Vương.
Chỉ một lúc mà trong lòng mọi người đầy lo sợ, chẳng ai ngờ rằng bách đan thịnh hội lại tụ tập nhiều cường thủ. Bất quá, nhìn về phía bóng người hiu quạnh của Lưu Nhất Chân, trong lòng bọn họ liền thăng bằng hẳn.

“Hắc hắc hắc... Lưu đại sư, ngài chớ khổ sở. Đệ nhất đệ nhị không còn, thì vẫn còn có thứ ba. Thịnh hội năm nay luyện đan sư đứng thứ ba, nếu không phải Lưu đại sư thì chắc chắn không còn ai khác.”

Thật sâu hít một hơi, Lưu Nhất Chân dồn sức thẳng tắp sống lưng, trong mắt hừng hực lửa giận: “Không sai, lão phu coi như không phải đệ nhất đệ nhị, nhưng trên đời có câu nói tam giáp đấy, cho dù đứng thứ ba, vẫn là tồn tại hàng đầu, cùng gần sát với đệ nhất đệ nhị, không kém hơn bọn họ.”

Chậc, Lưu đại sư, ngài thật sự biết cách tự an ủi mình!
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên phát hiện, lời an ủi của bọn họ vừa nãy tựa hồ cũng dư thừa, Lưu đại sư thật sự là co được dãn được.

“Lăn đi, đừng cản đường của lão phu!”

Thế mà, đúng lúc này, lại một giọng nói già nua hét lớn lên, một bóng người màu xanh lục, chậm rãi đi qua trước mặt tất cả mọi người. Cặp mắt màu xanh lục đảo qua chỗ nào, người đang đứng chỗ đó không khỏi rét run toàn thân, run rẩy tránh đi.

Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng!

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, bọn họ vạn vạn lần đều không nghĩ đến, ngay cả thủ tịch luyện đan sư của Dược Vương Điện, Độc Thủ Dược Vương cũng tới tham gia bách đan thịnh hội lần này, khốn nạn lão còn ngụy trang thành cạnh đan giả để tham gia đấy.

Kính nhờ, ngài đã là đệ nhất Thiên Vũ, đây không phải ăn hϊếp người ta sao!
“Lưu đại sư, hạng ba của ngài, có vẻ như cũng không giữ được!”

Có người kinh ngạc nhìn nhìn về phía Lưu Nhất Chân, hơi có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai ông ta.

Khóe miệng Lưu Nhất Chân bất giác méo xẹo, nhìn ba người dần dần lên sân khấu, cố nén ủy khuất trong lòng, đột nhiên ông ta cởi ngoại bào hung ném mạnh xuống đất, khí chất tiên phong đạo cốt khoan thai lúc trước mất sạch, tức miệng mắng to: “Đều nương hắn đã là nhân vật thành danh, còn nương hắn chạy đến đây đoạt bát cơm với lão tử, thật sự là nương hắn quá khi dễ người!”


Nghe được lời này, sắc mặt mọi người cứng đờ, đồng loạt co giật cơ mặt, một bên nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ, một bên thầm mắng trong bụng.


Nhà ngươi không phải cũng cùng một dạng à...





Advertisement
';
Advertisement