Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Phàm thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi thở dài, quyền chủ động rốt cuộc lại trở về trong tay mình.

Lần nữa cảm tạ Đổng huynh, cảm tạ kinh nghiệm tán gái của ngươi!

Trác Phàm cười thầm ở trong lòng, nhưng trên mặt càng thêm mạnh dạn, nói năng tùy tiện: “Sở Sở tỷ tỷ, ta đã nói, đôi mắt của tỷ đặc biệt xinh đẹp. Cho nên ta nhận định tỷ nhất định là một mỹ nữ!”

“Nói bậy, ánh mắt có đẹp hay không liên quan gì đến dáng vẻ chứ!”

Sở Sở vội nghiêng đầu đi, như sợ rằng sẽ cùng chạm mắt với Trác Phàm.

Trác Phàm không khỏi cười khẩy, thừa thắng xông lên, tiếp tục trêu ghẹo nói: “Ai nói không liên quan? Mẫu thân của ta nói, ánh mắt của nữ nhân càng đẹp, thì dáng dấp càng xinh đẹp!”

“Mẫu thân ngươi nói bậy!”


“Thật sao, vậy tỷ để cho ta nhìn một cái đi!”

Trác Phàm bất giác cười hì hì một tiếng, đưa tay lên muốn vén mạng che mặt của Sở Sở. Sở Sở giật mình, vội vàng lách qua né tránh thật xa, kinh hoảng thất thố nói: “Ngươi đừng động vào ta, khuôn mặt ta rất xấu, sợ hù dọa ngươi. Nếu tay chân ngươi còn vụng về như thế, coi chừng ta không khách khí đối với ngươi!”

Sở Sở lập tức như biến thành một con thỏ trắng nhỏ bị Lão Hổ truy đuổi, nàng lùi lại đến một góc trong phòng, mặt mũi đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng. Nói ra lời uy hϊếp nhưng cũng không hề có khí thế, còn không bằng vẻ lạnh lùng lúc bình thường có uy nghiêm hơn nhiều.

Trác Phàm nhìn thấy mọi chuyện, thì khẽ giật mình, sau đó bật cười ra tiếng: “Đại tỷ, ta cũng không đánh thắng được tỷ, tỷ sợ cái gì?”


Sở Sở nhe được lời này, dường như mới phản ứng lại, khôi phục vẻ bình tĩnh trước kia.

Nàng nhìn về phía Trác Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Được rồi, về sau ngươi đừng đùa kiểu này nữa. Mặc kệ ngươi tiếp cận ta là có mục đích gì, dù sao ta cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, khả năng đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại, cũng không có quan hệ gì nữa.”

“Cái gì, tỷ muốn đi?”

Trác Phàm giật mình, trong lòng lo lắng, thật vất vả mới tìm được Bồ Đề Ngọc Dịch, nàng đi rồi thì ta biết đi đâu tìm loại thần dược này chứ.

“Tỷ muốn đi đâu?”

Trác Phàm vội vàng nói.

“Ngươi không cần hỏi, ta cũng sẽ không nói cho ngươi!”

Sở Sở lắc đầu, chậm rãi xoay người sang chỗ khác: “Đây là lần cuối cùng ta gặp ngươi, về sau chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa.”

Nói xong, Sở Sở chậm rãi đi ra ngoài phòng.

Trong mắt Trác Phàm khẽ đông lại, sâu trong đáy mắt lóe qua một tia tàn nhẫn. Muốn có được Bồ Đề Ngọc Dịch, hiện chỉ còn cách động thủ trắng trợn cướp đoạt. Nhưng đối phương cũng là cao thủ Thiên Huyền, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn cao thủ khác đến đây, vậy sẽ không có kết thúc tốt đẹp, hắn chỉ có thể một chiêu chế địch!

Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Trác Phàm lóe lên rồi biến mất, sau đó giả bộ như vạn phần không muốn nói to: “Sở Sở tỷ tỷ, tỷ đừng đi, ta không nỡ bỏ tỷ, ai da!”

Trác Phàm làm như mình còn đang rất yếu ớt, thân thể nghiêng một cái, liền định từ trên giường đất ngã xuống.

Vốn dĩ với thân thể của cao thủ Đoán Cốt cảnh của hắn, coi như từ trên không trung cao 100m té xuống cũng không có việc gì. Nhưng mà không thể không nói, nữ nhân đúng là nữ nhân.

Ngay trong nháy mắt này, tim của Sở Sở đột nhiên mềm nhũn, nàng lắc mình bỗng nhiên đi đến bên cạnh Trác Phàm, vững vàng đỡ lấy hắn. Cũng chính tại thời khắc này, khóe miệng Trác Phàm xẹt qua một nụ cười đạt được mục đích, tay hắn hóa thành móng vuốt, một trảo hướng tới phía Sở Sở đánh ra.

Một chiêu chế địch, buộc nàng giao ra Bồ Đề Ngọc Dịch. Nếu như không giao ra, vậy thì gϊếŧ nàng, sau đó từ trên người nàng tìm ra cho bằng được.
Trác Phàm tự nhận bản thân không phải người tốt, xem như một khắc trước là bằng hữu, nhưng nếu cản đường hắn, hắn vẫn có thể hạ sát thủ.

Nhưng dù sao Sở Sở cũng là cường giả Thiên Huyền, bất ngờ nghe tiếng xé gió vang lên, tròng mắt Sở Sở không khỏi cứng lại, nàng theo bản nắng nghiêng cổ một cái, liền né được một kích trí mạng của Trác Phàm.

Móng vuốt của hắn xẹt ngang qua giữa cổ Sở Sở, kéo xuống mảnh vải che mặt trên mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt thế như vầng trăng sáng.

Trác Phàm thấy một chiêu không thành, còn muốn xuất thủ tiếp. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Sở, hắn bất giác trong nháy mắt ngây người.

Kinh động như gặp thiên nhân!

Trong lòng của Trác Phàm, hiện tại chỉ có sáu chữ này. Dung nhan mỹ mạo của Sở Sở, tuyệt đối là dung mạo hoàn mỹ nhất mà hắn gặp được cả trong hai kiếp. Hắn không bao giờ nghĩ tới, thế gian lại có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy.
Đây đâu phải là người phàm, đây quả thực là thần tiên.

Trác Phàm không khỏi sũng sờ ngây ra ở nơi đó, quên luôn mục đích ban đầu của mình.

Sở Sở cũng là kinh ngạc, tựa hồ không nhận ra được đó là sát chiêu của Trác Phàm. Nhìn thấy dáng vẻ của hắn si ngốc ngơ ngác nhìn chính mình như thế, gương mặt nàng bất giác đỏ bừng, bên trong đôi mắt sáng ngời đã đong đầy nước mắt.

Bốp!

Một cái tát rõ ràng tát vào mặt Trác Phàm, đánh hắn bay ra đập lên tường, rồi ngã lăn ra. Sở Sở vội vàng nhặt tấm vải màu xanh bị rơi xuống đất, che mặt chạy ra ngoài.

Nhưng trên mặt đất hiện ra vết ẩm có thể thấy rõ ràng là dấu vết của những giọt nước mắt!

“Sao... sao vậy?”

Trác Phàm che gò má bị đánh cho sưng đỏ, hung hăng xoa mạnh, trong đầu vẫn hiện lên dung nhan tuyệt mỹ kia không có cách nào xua tan được.
“Ta không ngờ trên thế gian lại có một mỹ nhân vô song như thế, trước đó ta khen nàng đều là lời nịnh nọt mà thôi, không nghĩ lại là sự thật. nữ nhân có Ánh mắt xinh đẹp, quả nhiên đều là mỹ nữ. Đặc biệt là nàng, nàng có thể xem như là thiên hạ đệ nhất đi.”

Trác Phàm thở dài, trên mặt lộ vẻ thất thần, trong lòng cục kỳ cảm khái. Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được, trên đời này còn có ai có thể hơn được Sở Sở về mặt dung mạo được!

Đột nhiên, Trác Phàm dường như bây giờ mới nhớ ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo tới cửa, nhưng đã không thấy bóng dáng của Sở Sở đâu, ngay cả khí tức của nàng cũng đều biến mất không thấy gì nữa.

Đại tỷ, tỷ để Bồ Đề Ngọc Dịch lại cho ta a!


Trác Phàm khóc không ra nước mắt, manh mối lại bị đứt rồi!

Chết tiệt, lúc nãy vì sao lại không xuất thủ, chẳng lẽ lão tử cũng là sắc lang à, nhìn thấy mỹ nữ thì không dời nổi bước chân?


Trác Phàm trong lòng thầm mắng bản thân, bất đắc dĩ thở dài...





Advertisement
';
Advertisement