Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Chất lỏng màu lục bích hóa thành từng luồng ánh sáng lục sắc, lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể của Trác Phàm, thấm thuần vào khắp thân thể bị kịch độc phá hư của hắn. Khoảng ba canh giờ sau, trên mặt hắn không còn có dấu vết của ba loại độc tố kia nữa.

Trác Phàm thấy công hiệu của dược liệu không sai biệt lắm, liền giả vờ khôi phục lại một chút khí tức yếu ớt, trong miệng hắn còn lẩm bẩm mấy tiếng, giống như vừa mới được hồi phục, ý thức còn suy yếu.

Sở Sở nhìn thấy Trác Phàm sắp tỉnh lại thì khẽ gật đầu, đỡ hắn chậm rãi ngồi dậy, khoanh chân xếp bằng trên giường đất. Còn nàng thì ngồi sau lưng Trác Phàm, toàn thân nàng phát ra quang mang màu trắng bạc, hai tay nhẹ nhàng áp lên sau lưng hắn.

Trác Phàm bị lạnh đến phải rùng mình, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một cỗ nguyên lực cực kỳ âm hàn tiến vào trong cơ thể, di chuyển qua nhũng gân mạch của hắn. Xem ra, là muốn thanh lý độc tố còn sót lại giúp hắn.

Tuy nhiên vốn dĩ hắn trúng độc không nhiều, chất độc trong cơ thể đã bị hắn tiêu trừ hoàn toàn, lớp độc tố ở bề ngoài cũng được dược lực của Bồ Đề Ngọc Dịch loại bỏ toàn bộ.


Nhưng cứ như thế này, chẳng phải sẽ hoàn toàn bị lòi đuôi ư. Độc của Dược Vương Điện đáng sợ đến mức nào chứ, nếu như bị thanh trừ dễ dàng thì cũng sẽ không có nhiều người sợ hãi e ngại bọn họ như vậy.

Huống hồ, nhìn dáng vẻ của Sở Sở dường như hiểu biết rất rõ về loại độc này của Dược Vương Điện. Nếu chỉ một giọt Bồ Đề Ngọc Dịch đã có thể loại bỏ nó, vậy nàng cũng không cần vận công giúp hắn.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm khẽ cau mày.


Không được, tuyệt đối không thể để nàng phát hiện mình đang ngụy trang, nếu không thân phận của mình sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào!

Thế là, Trác Phàm bèn âm thầm vận Thiên Ma đại hóa quyết tiến vào trong cơ thể, hóa giải tia nguyên lực âm hàn đó đi. Sở Sở khẽ giật mình, tưởng rằng nguyên lực của bản thân bị độc tố kia triệt tiêu mất, nàng không khỏi lại tăng thêm một phần lực đạo.

Mà Trác Phàm cũng phối hợp với nguyên lực nàng đưa vào, chậm rãi dừng lại công pháp. Cho đến cuối cùng, Sở Sở cảm giác nguyên lực trong cơ thể Trác Phàm đã thông suốt, không còn trở ngại gì nữa, nàng mới thở dài ra một hơi, thu hồi lại song chưởng.

Chẳng qua chân mày của nàng lại nhíu chặt lên: “không ngờ loại độc này của Dược Vương Điện càng ngày càng quỷ dị, chỉ là độc thủ do một tên đệ tử tuổi còn trẻ hạ xuống thế mà khiến ta phí sức như thế!”

Sở Sở không biết là, sở dĩ nàng phải phí sức hoàn toàn là vì phần lớn nguyên lực nàng đưa vào trong cơ thể Trác Phàm, đều đã bị Trác Phàm âm thầm triệt tiêu đi.

Chỉ là Trác Phàm cũng không nói ra, mà âm thầm cười trộm, hắn chậm rãi mở hai mắt, giả vờ thành bộ dạng yếu đuối như bệnh nặng mới khỏi.

“Ta đang ở đâu?”

Trác Phàm xoay đầu nhìn hai bên trái phải, vẻ mặt như đang bối rối mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Sở Sở ở sau lưng mình, không khỏi ngạc nhiên hét kên: “Sở Sở tỷ tỷ, rốt cục tỷ cũng quay về rồi. Ta còn tưởng rằng tỷ vẫn giận ta, không thèm để ý đến ta nữa!”

Sở Sở nghe hắn nói vậy, không khỏi có chút cảm động.

Không ngờ câu nói đầu tiên mà tiểu tử ngốc này trở về từ cõi chết, không phải thấy may mắn vì bản thân vẫn còn sống sót, mà là vui mừng khi được gặp lại nàng lần nữa. Cái này đủ để chứng minh, địa vị của nàng trong lòng hắn còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn.

Trong lòng Sở Sở như có một dòng nước ấm chảy qua, không khỏi khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cười nói: “Ai nói ta không tức giận? Ngươi có thể đánh tên Nghiêm Phục kia thành bộ dạng như thế, chắc chắn ngươi là luyện thể tu giả, thế mà ở trước mặt ta giả bộ gầy yếu. Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
“Hề hề hề... Ta có thể có mục đích gì chứ, lúc lần đầu ta nhìn thấy tỷ, tỷ đối xử với ta rất hung dữ. Nhưng mà, ta biết tỷ là người tốt, dù có khó khăn khó nói cũng chịu thu nhận và giúp đơ ta. Cho nên ta muốn thân cận với tỷ, hiểu biết về tỷ, làm bằng hữu của tỷ!”

Sở Sở nhìn hắn một cái thật sâu, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Hừ, thôi đi, ai mà tin lời nói dối của ngươi chứ! trận chiến của ngươi với Nghiêm Phục, ta đã nhìn thấy hết đấy. Ngươi ra tay tàn nhẫn, lời nói ngạo mạn, tuyệt đối không phải là một người tìm kiếm sự an ủi hay là công tử nho nhã lễ độ gì đó!

Ngươi sẽ chủ động kết giao bằng hữu cùng với một người xa lạ sao?”

Ánh mắt Trác Phàm đảo quanh, trong lòng thầm than một tiếng.

Sở Sở thật đúng là người từng duyệt qua vô số người, nhìn dáng vẻ trong lúc chiến đấu liền có thể nhìn ra tính cách thật sự của một người. Xác thực một tu giả ma đạo tàn nhẫn như hắn sẽ chỉ chuyên tâm vào việc tăng cao thực lực của bản thân, làm sao có thể sẽ chủ động thân thiện với người khác được?
Vả lại Ma Hoàng hắn đây luôn luôn cho rằng, chỉ có kẻ yếu mới cần phải kéo bè kết phái, còn cường giả căn bản không cần. Cho nên ngay cả trong linh thú cũng vậy, linh thú tồn tại thành quần cư cũng là Linh thú cấp thấp, còn linh thú đạt đến cấp năm, cấp sáu trở lên, cơ bản đều độc lai độc vãng.

Bởi vì cường đại nên sẽ không cần đi tìm kiếm sự che chở.

Nhưng mà hiện tại hắn phải ứng phó như thế nào với vấn đề Sở Sở đây?

Trong lòng Trác Phàm suy nghĩ một lát, bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình chăm chú của Sở Sở, hắn không khỏi động linh cơ, cười thầm nghĩ: “Đổng huynh, lần này lại phải dùng đến thuật tán gái của huynh rồi.”

“Ha ha ha... Sở Sở tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn ta nói ư?”

Trác phàm cười ngây ngô, gãi đầu ngượng ngùng nói.

Sở Sở khẽ giật mình, trong lòng hồ nghi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Thế nào, ngươi tiếp cận ta thật sự có mục đích gì không thể cho người khác biết ư?”
“Ừmm, cũng không thể nói là mục đích gì, đệ chỉ là muốn... ở gần tỷ hơn.”

Trác Phàm sờ mũi, trên mặt bất giác bắt đầu chậm rãi biến đỏ, “Sở Sở tỷ tỷ, tỷ nói đúng, xác thực ta sẽ không chủ động kết giao bằng hữu. Có điều... Mỹ nữ thì ngoại lệ!”

Vừa nói xong, Trác Phàm liền nhìn về phía Sở Sở đầy thâm tình. Sở Sở sững sờ, chô khóe mắt hơi lộ ra vẻ đỏ ửng.


“Ngươi... Ngươi chưa từng thấy khuôn mặt của ta, làm sao biết ta là mỹ nữ?”


Sở Sở bỗng nhiên trở nên rất khẩn trương, ánh mắt trốn tránh, lắp bắp nói.





Advertisement
';
Advertisement