Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa mới tờ mờ sáng, trăng sáng đã ẩn vào núi rừng, thái dương vừa mới bắn ra một tia sáng đamj mạc. Ôn nữ khép hờ hai mắt, khoanh chân ngồi bên trong Âm Nguyệt trận, băng sương trên thân dần dần tan rã.
Đôi mắt khẽ nhúc nhích, ôn nữ từ từ mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí dài, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Cô nương!”
Đột nhiên một tiếng kêu to bất ngờ vang lên, Trác Phàm giống như một tiểu tử ngốc, trong ngực ôm một đống trái cây đủ loại màu sắc, hình dạng, lảo đảo chạy đến phía ôn nữ.
Đôi mắt ôn nữ không khỏi rung động một chút, vội vàng đứng lên, phất ống tay áo, Ngói thạch ở bốn phía ào ào bay xuống bên trong đại trận, đem trận pháp trên mặt đất che giấu đi.
Sau đó nàng mới làm mặt tức giận nhìn Trác Phàm đang chạy đến, giọng căm giận nói: “Không phải đã nói ngươi không nên chạy loạn sao. Ngươi đến nơi này làm gì?”
“Ách cô nương!
Ngươi nói không cho ta chạy loạn ban đêm nhưng bây giờ đã là ban ngày!”
Trác Phàm dường như không có phát hiện ra đại trận trên mặt đất, vẻ mặt vô tội chỉ bầu trời.
Ôn nữ kia không khỏi trì trệ, trênmặt thooáng đỏ ửng, đúng là không phản bác được nhưng rất nhanh lại nói: “Ngươi không được ở lại chỗ này, vẫn nên ở cái phòng rách nát kia mới tốt. Dù là ban ngày cũng không được lộn xộn. Nếu không thì cút cho ta!”
“A!”
Nghe được lờời này, Trác Phàm khẽ giật mình, giả bộ chịu ủy khuất vô cùng lớn. Mặt mày vừa hớn hở sáng láng lập tức liền tiu nghỉu, có chút cô đơn quay người. Nhưng rất nhanh thân thể dừng lại, quay ngược lại đem trái cây trong ngực đưa đến trước mặt ôn nữ.
“Cô nương, ta nhìn khí sắc ngươi không tốt. Những trái cây này là sáng sớm ta mới hái, mời ngươi ăn. Cảm ơn ngươi đã thu lưu ta.”
Nói xong, Trác Phàm lại thở dài, chậm rãi quay trở về.
Nhìn bóng lưng có chút tiêu điều kia đúng là vừa cô đơn vừa đáng thương. Thậm chí còn mang theo chút oan khuất.
Ôn nữ liếc hắn một cái lại nhìn trái cây trước mặt, không tự chủ thất trong lòng mềm nhũn. Cầm một quả chậm chạp nhét vào dưới mạng che mặt.
Tuy Trác Phàm đưa lưng về phía ôn nữ nhưng dưới tác dụng của thần thức cường đại vẫn biết rõ nhất cử nhất động của nàng, Khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười tà dị.
Chỉ cần nàng tiếp nhận trái cây của mình đã chứng tỏ trong lòng nàng có ấn tượng ban đầu với mình. Tiếp đến cùng nàng tiếp xúc sẽ làm rõ độc vật trong cơ thể nàng là gì.
Đồng dạng là thiên tài địa bảo bên trong, dược tài khởi tử hồi sinh cùng độc vật khiến người mất mạng chẳng qua chỉ cách nhau một đường thôi. Trước khi bắt đầu Bách Đan thịnh hội hắn cũng không biết đi đâu tìm được những dược vật hi hữu kia. Dù sao cũng đang nhàn rỗi không bẳng ra tay trên cơ thể ôn nữ này biết đâu sẽ có manh mối gì!
“Hắc hắc hắc… Loại sinh vật như nữ nhân là dễ dàng lừa gạt người nhất nhưng cũng chính là dễ bị lừa nhất!”
Trong lòng Trác Phàm cười lạnh, biến mất trong ánh nhìn chăm chú của ôn nữ…
Lúc xế trưa, mặt trời lên cao.
Ôn nữ giống như ngày thường ngồi ngay ngắn trên tảng đá lớn, đón ánh mặt trời kia, hít thở một hơi, phun ra nuốt vào chi khí nóng rực.
Đột nhiên từng tiếng ồn ào gào thét truyền vào tai nàng, làm cho nàng nhướng mày, tâm thần không yên. Trong mắt lóe lên một tia tức giận, ôn nữ bước đến chỗ âm thanh truyền tới.
Thế nhưng khi nàng đến nơi đã thấy ba tầng trong ngoài vây đầy người, rất nhiều người đều đang không ngừng kêu: “Đánh chết hắn, đánh chết tên tiểu tử thối kia…”
Ôn nữ nghi hoặc, tiến lên xem xét, đã thấy Trác Phàm chính là cùng ba cao thủ Đoán Cốt cảnh giống như lưu manh đầu đường đánh nhau, không có chút phong phạm cao thủ.
Ôn nữ bất đắc dĩ lắc đầu vốn dĩ định xoay ngời rời đi nhưng đúng lúc này Trác Phàm lại hô lớn: “Không cho phép các ngươi làm nhục nàng, nàng là người tốt...”
“Ta nhổ vào, ôn nữ kia đã hại chết không biết bao nhiêu người, người còn thay nàng nói chuyện, quả thật đáng chết!”
Một đại hán cùng Trác Phàm đánh nhau không khỏi giận quát một tiếng, tát hai bàn tay lên trên mặt hắn.
Nhưng mà Trác Phàm vẫn cường ngạnh như cũ ngẩng đầu, tuy mặt mày xám xịt nhưng trong mắt lộ ra thần sắc bất khuất.
“Hừ, mọi thứ đều phải bàn đến trước sau chứ. Người ta ở chỗ này trước, các ngươi đến chiếm lấy chỗ ở của nàng. Sau đó cũng không biết chết như thế nào còn muốn đem chậu phân đội lên trên đầu một cô nương, các ngươi có tính là nam nhân hay không?”
“Ha ha, tiểu tử này còn mạnh miệng như thế, gϊếŧ chết hắn!”
“Đúng, lưu tiểu tử này sẽ là kẻ gây họa. Nói không chừng hắn cùng ôn nữ kia là đồng bọn, cũng muốn hại chết chúng ta, gϊếŧ chết hắn.”
“Gϊếŧ chết hắn, gϊếŧ chết hắn…”
Người chung quanh cũng hô to theo.
Ôn nữ nhìn thấy tất cả, thân thể bất giác run run, trong mắt lóe lên sự tức giận.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét lớn thanh thúy vang lên, vang vọng bên tai tất cả mọi người, che lại hoàn toàn âm thanh hô to chấn thiên kia. Mọi người cùng nhau giật mình, quay người nhìn qua lại làm thân thể tất cả run run, vội vã lui về phía sau mười bước.
“Là ôn nữ, mọi người cẩn thận, đừng dựa vào quá gần nàng!”
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người cách ôn nữ xa xa, ba người cao thủ Đoán Cốt cảnh đang đè Trác Phàm xuống đất đánh đập kia cũng bị dọa đến chạy vội đi.
Ôn nữ bước một bước dài đến trước mặt Trác Phàm, đem hắn kéo lên sau đó cũng không thèm nhìn tất cả mọi người, mang theo Trác Phàm tiến vào cái mảnh ôn dịch bao trùm kia.
Nhìn thấy bóng lưng hai người dần dần biến mất, toàn bộ mọi ngườii thở ra một hơi thật dài, chà lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Chia tiền, chia tiền!”
Liếc nhìn nhau, đột nhiên có người hô to một tiếng, tất cả mọi người ở nơi này liền tự tập lại một chỗ. Mà trước mặt bọn hắn là một tòa núi nhỏ xếp đầy Linh thạch.
Cái ánh sáng chướng mắt kia làm cho tâm mọi người đều không ngăn được cấp tốc nhảy lên.
“Wow, cái này có hơn vạn khối đi. Tiểu tử kia cũng là con cháu gia tộc tam lưu đi, làm sao có thể mang theo người nhiều linh thạch như vậy?”
“Này chuyện của người khác con mẹ nó ngươi nên hỏi ít thôi, đã có người chi tiền để bị đánh, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Nơi này có tổng cộng 50 ngàn khối, vị thiếu gia kia nói mỗi người 1000 khối, ai cũng không được lấy thêm!”
“Hắc hắc hắc… Ta biết, người này nhất định muốn dựa vào ôn nữ mới để cho chúng ta phối hợp diễn một vở kịch như thế.