Bởi vì là gia tộc tam lưu cho nên chỉ có thể đặt chăn ở đây!”
Trác Phàm lập tức chắp tay, giả bộ là một thư sinh chất phác, cười nói.
Thôn nữ kia khẽ cau mày, quát lạnh một tiếng: “Muốn đi đến phái trước sao. Ngươi chạy đến nơi này chẳng lẽ không sợ chết sao?”
“Đúng, cô nương!
Tại hạ cho rằng cái chết có thể nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng như Thái Sơn. Những người phía trước kia đều là vì tư lợi, vong ân phụ nghĩa chi đồ, ta khinh thường ở cũng một chỗ với bọn họ. Nếu có thể ta tình nguyện chết ở bên trong mảnh cô tịch này!”
“Tên ngốc chớ cùng ta giở giọng văn vở, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?”
Thôn nữ kia hừ lạnh một tiếng.
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên lộ ra khuôn mặt khóc tang: “Aiz, cô nương nói thật cho ngươi biết. Phía trước tranh giành địa bàn quá lợi hại, ta đánh không lại bọn hắn. Nếu ngươi để cho ta ra ngoài bọn họ có thể đem ta đánh chết không chừng!”
Đối với lý do này, thôn nữ kia lại hơi gật đầu, có mấy phần tin tưởng. Thế nhưng thái độ của Trác Phàm trước sau tương phản quá lớn, làm cho nàng sững sờ, có điều rất nhanh hai mắt lại lãnh lệ: “Ngươi sợ bọn họ đánh chết ngươi chẳng lẽ lại không sợ ta sao. Ngươi có biết ta là ai không?”
“Biết, biết!”
Trác Phàm vội vàng hoảng sợ gật đầu như gà mổ thóc: “Ta đã nghe bọn họ nói qua, nơi này có một ôn nữ, toàn thân kịch độc, chắc là ngài đúng không. Nhưng mà ta tình nguyện bị ngài hạ độc chết cũng không muốn bị bọn họ đánh chết. Cái gọi là chết dưới hoa mẫu đon làm quỷ cũng phong…”
“Im miệng ta đã nói là đừng giở giọng văn vở với ta!”
Thôn nữ kia giận quát một tiếng, hai mắt đảo quanh, suy nghĩ một lát duỗi ra ngón tay ngọc chỉ vào một gian nhà nát nói: “Sau này ngươi ngủ nơi này. Nhớ kỹ buổi tối không nên tùy tiện đi lại, nếu không sẽ phải chết không nghi ngờ.”
“Tốt quá rồi cô nương, ta cam đoan không đi loạn!”
Trác Phàm gật đầu không ngừng nhưng khi hắn ngẩng đầu lên đã không thấy tăm hơi thôn nữ kia đâu nữa.
Ánh măt Trác Phàm khẽ híp, thái độ cung kính thành kính lúc nãy đã trở nên lạnh lùng trong nháy mắt.
Tu vi của cô nương này vậy mà lão tử không nhìn thấu, chẳng lẽ đã là Thần Chiếu cảnh, hay chỉ là một người bình thường? Thế nhnưg nếu chỉ là một người bình thường đối mặt với cao thủ Đoán Cốt cảnh như ta sao có khí thế vậy được?
“Hừ có ý tứ!”
Trác Phàm nhếch miệng lên, lại đi vào gian phòng đổ nát kia: “Ngươi đã không cho ta ra ngoài buổi tối thì chắc rằng ban đem sẽ có chuyện. Lão tử nhất định sẽ đi dò xét nội tình của ngươi!”
Nghĩ như vậy, Trác Phàm liền trực tiếp tĩnh tọa trên mặt đất.
Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến đêm khuya.
Ông!
Bỗng nhiên một trận ba động kỳ dị từ tận cùng bên trong xóm nghèo này truyền ra, sau đó nhiệt độ của cả xóm nghèo bắt đầu hạ xuống cực hạn. Trác Phàm thình lình lạnh run, chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm nói: “Quả là trận pháp không sai.”
Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp, trong tay lóe sáng liền xất hiện một bình sứ nhỏ. Bên trong bình kia chính là chứa ẩn khí tức đan của linh thú có thể tránh né ở Vạn Thú sơn mạch lúc trước!
Hưu!
Trác Phàm đem viên thuốc bắn lên không trung, trog chốc lát một bóng người đỏ lòm bỗng nhiên thoát ra khỏi cơ thể hắn, đem viên đan dược kia nuốt vào miệng.
Nhìn thấy Huyết Anh lúc sáng lúc tối, khóe miệng Trác Phàm lộ ra nụ cười tà dị. Huyết Anh nuốt ẩn khí tức đan này thì dù là cường giả như Thiên Huyền, Thần Chiếu cũng không dễ dàng phát hiện.
“Đi thôi!”
Trác Phàm khẽ quát một tiếng, Huyết Anh kia trong nháy mắt biến thành mộtđạo huyết mang xuyên tường đi qua, hướng về chỗ sâu trong xóm nghèo bay đi. Chỉ trong chốc lát đã đến vị trí sâu nhất bên trong xóm nghèo.
Mà giờ khắc này, chỗ mặt đất đó là là một vùng phế tích. Bên trong phế tích khắc họa trận thức quỷ dị. Mà thôn nữ kia đang ngồi ngay ngắn bên trong trận thức kia, ngũ tâm hướng thiên. Trên bầu trời ánh trăng trong ngần đang không ngừng đem năng lượng băng lãnh truyền vào trong trận. Mà sau khi nhập vào thể nội của nữ tử kia lại phát tán ra làm cho nhiệt độ của toàn bộ xóm nghèo chợt hạ xuống.
Mà mỗi khi thôn nữ kia thu nạp năng lượng từ ánh trăng trên thân lại nổi lên một tầng Băng Sương đam mạc. Đồng thời trên trán thôn nữ lóe lên một đạo lục mang, theo tầng Băng Sương tích lũy dần tiêu tan đi.
Mỗi khi đến lúc như vậy, khóe mắt thôn nữ sẽ nhíu chặt dường như phải chịu thống khổ!
“Trận thức cấp 3, Âm Nguyệt trận!”
Tròng mắt Trác Phàm không khỏi co lại thở dài, gọi Huyết Anh trở về.
Hiện tại hắn mới rõ ràng tại sao những người kia đi đến nơi này liền sẽ phải chết. Ngay từ đầu hắn cũng tưởng rằng ôn nữ kia hạ độc thủ. Nhưng bây giờ xem ra, ôn nữ kia chỉ muốn trị thương mà thôi.
Chỉ là những người kia không biết tốt xấu đi đến phụ cận bị Âm lực của ánh trăng kia nhập thể, thực lực không đủ nên gân mạch đứt đoạn mà chết.
Âm Nguyệt trận có thể thu thập Nguyệt Âm chi lực để luyện công nhưng không nên quá nhiều. Dù sao tu giả muốn đạt đến âm dương cân bằng mới là tốt nhất. Thế nhưng ôn nữ này không phải luyện công mà chính là muốn áp chế độc tố trong cơ thể nên mới hấp thụ nhiều Nguyệt Âm chi lực như vậy.
Thế nhnưg cách làm này chính là uống độc giải khát. Nguyệt Âm chi lực quá nhiều sẽ tổn thương gân mạch đến sau cùng nói không chừng sẽ là một phế nhân. Mà đến lúc đó độc tố bạo phát sẽ kịch liệt hơn so với lúc trước.
Thậm chí, bạo phát một lần sẽ là đường chết.
Nghĩ đến đây, cho dù Trác Phàm là lão mà đầu cũng không khỏi cảm thán thở dài vì thôn nữ kia. Đến tột cùng thì độc vật như thế nào mới cần dùng phương pháp Nguyệt Âm chi lực cực đoan như thế đến áp chế đây...