Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nào chỉ nặng, không chết cũng là phế nhân. Người này ra tay thật sự là độc.”

Nghiêm Tùng nhếch khóe miệng nhìn có chút ha hê nói.

Thanh niên kia không khỏi cười ha ha một tiếng, giễu cợt nói: “Đệ tử của Khoái Hoạt Lâm thật sự không chịu nổi một kích. Thế mà có thể bị người làm cho bị thương đến loại trình độ này. Xem ra ngời làm sư phụ cũng không có bản sự gì đặc biệt.”

Nghe thấy lời này, Lâm Tử Thiên khẽ cắn răng, hung tợn trừng mắt về phía thanh niên kia nhưng cũng không dám phát tác.

Liếc nhìn người kia một chút, Tần Thái Thanh mỉm cười lắc đầu: “Tiểu huynh đệ lời ấy của ngươi sai rồi, người kia ta mới gặp qua, tuổi còn trẻ mà thực lực lại không thấp hơn đệ tử thiên tài của bảy thế gia. Tiểu huynh đệ tuy là môn sinh của Nghiêm lão nhưng nếu ngươi muốn xuất thủ cũng chưa chắc chiếm được nửa phần chỗ tốt đâu.”

Thanh niên kia nhíu mi, trong mắt lóe lên một tia không tin. Tần Thái Thanh nhìn thấy cười thầm trong lòng.


“Sư tỷ đã gặp qua người kia vì sao không đem hắn bắt lại? Chẳng lẽ thực lực của hắn ở trên cả người?”

Mẫu Đơn lâu chủ giật mình hỏi.

Tần Thái Thanh lắc đầu cười khẽ một tiếng: “Thế thì chưa hẳn, nhưng mà ngươi cũng biết cá tính của ta, những việc nhỏ như thế ta sẽ không làm. Nếu thật sự có người khi dễ đệ tử của chúng ta thì ta sẽ ra mặt, đáng tiếc ...”


Nói đến đây, Tần Thái Thanh thở dài nhìn về phía Tiếu Đan Đan: “Đan Đan, ngươi nói lại chân tướng chuyện này đi. Nhớ kỹ thành thật khai báo nếu có nửa phần giấu giếm hay khoa trương. Ngọn nguồn vấn đề này ta đều nghe nhìn rất rõ ràng.”

“Vâng, sư bá!”

Tiếu Đan Đan mang theo tiếng khóc nức nở, gật đầu. Đem mọi chuyện thuật lại một lần.

Nghe đến tiền căn hậu quả của chuyện này, tất cả mọi người đều thổn tưhcs. Bọn họ cảm thán không phải là Tiếu Đan Đan khi nhục huynh muội Đổng gia kia, bởi vì trong mắt bảy thế gia các gia tộc khác cũng chỉ là nô tài mà thôi, khi nhục ngươi thì làm sao?

Đệ tử mấy thế gia khác cũng có làm chuyện như vậy, thậm chí so với Tiếu Đan Đan càng quá phận hơn, rất hay xảy ra. Hoa Vũ Lâu ước thúc đệ tử khá tốt trong bảy thế gia.

Khiến bọn họ để ý nhất chính là cách làm của Trác Phàm.

Ngươi khi nhục đến, lão tử không chỉ vẻn vẹn phản kháng một chút liền xong việc mà còn muốn phản nhục trở ại. Đồng thời tăng gấp đôi làm nhục trở lại, đây là thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào.

Nghĩ đến đây, ngũ trưởng lão dường như lại liên tưởng đến một thân ảnh quen thuộc khi trước.

Tác phong làm việc như thế cùng người gϊếŧ lão thất là Trác Phàm quá giống nhau.

Ngũ trưởng lão khẽ vuốt chòm râu, nhìn về phái mọi ngờời không biết là vô tình hay cố ý nói: “Ha ha ha... gần đây Thiên Vũ đế quốc không biết tại sao lại xuất hiện một người tên Trác Phàm, giống như đối với uy nghiêm của bảy thế gia chúng ta cũng xem nhẹ như vậy. Thế mà liên tiếp có người dám đối với đệ tử bảy thế gia xuất thủ. Aiz, nếu không ngăn chặn lại về sau sẽ có ai còn e ngại chúng ta?”

“Hắc hắc hắc... Cái này còn không phải bởi vì U Minh Cốc các ngươi vô năng đến giờ vẫn không bắt được tiểu tử đó. Làm cho sáu thế gia chúng ta cùng các ngươi mất mặt một chỗ!”

Nghiêm Tùng cười lạnh, châm chọc nói.

Ngũ trưởng cũng không tức giận, chỉ như có như không nhìn về phía thanh niên bên cạnh hắn, cười nói: “Đúng vậy, đây đều là do chúng ta sai. Thế nhưng là mâu thuẫn giữa các đệ tử lại muốn trưởng lão chúng ta đứng ra lấy công bằng thì chẳng phải càng ném hêt stehẻ diện bảy thế gia sao? Aiz, Lâm Tử Thiên đáng tiếc ngươi không mang đồ đệ đến. Nếu không để cho đệ tử ngươi đi báo thù cho Thiên Vũ, cũng như có thể lấy lại thể diện cho nha đầu Đan Đan này đi?”
Nghe thấy lời này, Lâm Tử Thiên còn chưa lên tiếng, thanh niên kia đã lóe lên một đạo tinh quang trong mắt, nháy mắt nhảy đến trước người Tiếu Đan Đan, kéo tay nàng trước mặt mọi người: “Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi báo thù!”

Chớp mắt đã không thấy tăm hơi!

Thấy cảnh này ngũ trưởng lão lộ ra ý cười như có như không.

“Buồn cười, tiểu tử này thật vô pháp vô thiên, dám ngay trước mặt lão nương mang đi đệ tử của lão nương?”

Mẫu Đơn lâu chủ rủnẩy bờ môi một chút, không khỏi giận dữ mắng to.

Nghiêm Tùng lại khoát tay một cái nói: “Ha ha ha... Trên đời này nữ nhân cuối cùng vẫn muốn cùng nam nhân chạy. Hoa Vũ Lâu các người không lâu dài!”

Nói rồi hắn lắc mình một cái bóng người cũng biến mất.

“Nhìn ra... Lão đầo kia cũng có chỗ phát giác...” Ánh mắt ngũ trưởng lão khẽ híp một cái, vừa tung người cũng không thấy tăm hơi.
Lần này , Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi hiện lên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Làm sao người đều đi?”

Đầu mi llt không khỏi nhướng lên, trong con ngươi chớp lên ánh sáng thâm thúy, nhìn về phía Tần Thái Thanh nói: “Thanh Hoa lâu chủ, ngươi xác định người kia không phải là người ồn ào huyên náo gần đây... Ác ma Trác Phàm?”

“Cái gì, người kia là Trác Phàm?”

Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, không khỏi che lại miệng nhỏ.

Tần Thái Thanh mỉm cười trong mắt lóe lên một đạo tinh quang quỷ dị: “Ta không xác định, dù sao tiểu tử kia tuy dị thường nhưng còn chưa thể gϊếŧ đến cao thủ cấp Thiên Huyền!”

“Có lẽ... hắn đang giả...” tròng mắt Lâm Tử Thiên co lại, đột nhiên cười to: “Khó trách Độc Thủ Dược Vương kia cũng không nhịn được mà muốn đi quan chiến một phen. Nếu như người kia thật sự là Trác Phàm. Một người có thể gϊếŧ được U Quỷ Thất thì đồ đệ hắn đi tất nhiên chỉ có một đường chết! Đến lúc đó...”

“Đến lúc đó Nghiêm Tùng nhất định xuất thủ, chỉ là...”


Khóe miệng Tần Thái Thanh xoẹt qua một đường cong thần bí, khẽ cười một tiếng: “Cũng không biết, Trác Phàm này có thể lại gϊếŧ được một Độc Thủ Dược Vương càng nguy hiểm hơn so với U Quỷ Thất hay không!”


Nghe được lời này, Lâm Tử Thiên giật mình gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hi vọng hắn, thật sự là Trác Phàm đi...”





Advertisement
';
Advertisement