Vừa dứt lời, một đạo bóng người mặc áo bào xanh thình lình xuất hiện tại cửa đại sảnh.
Đưa mắt nhìn đến chỉ thấy một lão giả một đầu tóc xanh, ngay cả ria mép và tròng mắt cũng biến thành xanh biếc hoàn toàn, trông quỷ dị vô cùng.
Bên hông hắn đeo một cái hồ lô màu tím, không biết đựng gì bên trong. Thế nhưng vừa thấy người này đến, vẻ mặt Lâm trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đều ngưng trọng lại.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài quả nhiên uy danh hiển hách. Ngài vừa xuất hiện, bất kể là U Minh Cốc hay là Khoái Hoạt Lâm cũng không dám lên tiếng, ha ha ha...”
Lúc này, sau lưng lão giả đi ra một thanh niên khoảng 20 tuổi, thực lực là Đoán Cốt đỉnh phong. Nhưng hắn nhìn đến ba người ở trong đại sảnh lại không hề có vẻ kính sợ mà ngược lại có phần dương dương đắc ý.
Chỉ một thoáng, trên mặt ba người đều tái nhợt, ẩn ẩn tức giận nhưng không tiện phát tác.
Cái này nếu để cho người khác thấy nhất định sẽ giật mình. Ba vị cường giả Thiên Huyền bị một tên tiểu tử Đoán Cốt làm nhục như vậy mà còn có thể chịu đựng đươc, cũng quá mất mặt đi. Có còn chút tôn nghiêm của cường giả nào không?
Riêng ngũ trưởng lão kia ngày thường từ trước đến nay đều là tính tình bạo ngược. Đệ tử U Minh Cốc tuyệt đối không thể tưởng tượng hắn cũng có lúc nén giận được.
Nhưng bây giờ, ba đại cao thủ thật sự không dám phát giận trước mặt tên tiểu tử này. Bọn họ không sợ tên tiẻu tử này mà chính là kiêng kỵ người ở bên cạnh kia!
“Nghiêm lão, ngươi có quản đệ tử của mình không, một chút giáo dưỡng cũng không có. Một hậu bối mà có thể nói chuyện với tiền bối như vậy sao?”
Ngũ trưởng lão hắng giọng hai tiếng, thấp giọng nói.
Nhưng mà lão giả áo bào xanh kia cũng chỉ thờ ơ vuốt chòm râu, cười nói: “Lão ngũ U Minh Cốc cần gì phải tính toán chi li với một đứa bé. Có người tiền bối nào làm như thế, ha ha ha...”
“Đúng vậy, ngài ngay cả bộ dạng tiền bối cũng không có, làm sao để vãn bối kính ngưỡng ngài là tiền bối?”
Thanh niên kia cũng khinh thường bĩu môi, xùy cười ra tiếng.
Ngũ trưởng lão bất giác run rẩy, mặt càng đỏ bừng, hận không thể ngay lập tức xông lên vặn đầu hai sư đồ xuống. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn cưỡng chế nộ khí trong lòng, hai quyền nắm chặt.
Rắc một tiếng, đem một góc bàn bóp nát thành bụi phấn
Lâm Tử Thiên tức giận liếc ngũ trưởng lão một chút, trong lòng cũng thầm than một tiếng, hơi kiêng kỵ nhìn về phía lão giả áo bảo xanh kia, cười khan nói: “Ha ha ha... Không ngờ một cái Bách Đan thịnh hội nho nhỏ mà có thể tụ tập tứ đại thế gia bên trong, cũng thật là náo nhiệt. Riêng có Nghiêm lão áp trận thì có thể nghĩ rằng thịnh hội lần này nhất định cử hành thuận lợi!”
“Hắc hắc hắc... Lâm Tử Thiên ngươi không cần âm dương quái khiếu, lão phu biết các ngươi đềều không muốn gặp lão phu. Thế nhưng ai bảo lần này thịnh hôi lấy tên là Bách Đan chứ. Không có Độc Thủ Dược Vương lão phu ra sân sao phối hợp được với hai chữ ‘Bách Đan’?”
Lão giả áo bào xanh kia không cho Lâm Tử Thiên chút mặt mũi nào, lên tiếng mỉa mai. Gương mặt Lâm Tử Thiên không ngăn được co rút, tức giận quay đầu không để ý.
Mẫu Đơn lâu chủ nhìn thấy tất cả, tức giận trong lòng. Nhưng sau khi tức giận trong mắt nàng cón tản ra từng tia hận ý khắc cốt.
“Trưởng lão Nghiêm Tùng.”
Mẫu Đơn lâu chủ khẽ cắn môi lạnh lùng nói: “Hoa Vũ Lâu chúng ta hẳn là không mời Dược Vương Điện các ngươi đi. Vì cao các hạ không mời mà tới?”
“Ha ha ha... Mẫu Đơn lâu chủ, tính khí ngươi vẫn nóng nảy như thế!”
Trong mắt lóe lên ánh sáng xanh, Nghiêm Tùng cười lạnh một tiếng nói: “Bên trong Thiên Vũ đế quốc lão phu muốn đi đâu sẽ đi đó, ai có thể ngăn cản? Hôm nay lão phu đi đến Hoa Vũ Thành các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muôn đem lão phu đuổi đi hay sao?”
“Ngươi...”
Mẫu Đơn quýnh lên muốn xông lên phía trước, lại bị Lâm Tử Thiên vội vã cản lại: “Mẫu Đơn lâu chủ, tỉnh táo, tỉnh táo.”
Có chút kiêng kỵ liếc nhìn Nghiêm Tùng một chút, Lâm Tử Thiên thở dài, hướng Mẫu Đơn lâu chủ nháy mắt, lẩm bẩm nói: “Mong rằng lâu chủ lấy đại cục làm trọng!”
Nhìn Lâm Tử Thiên một chút, lại nhìn Nghiêm Tùng, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận hừ một tiến, xoay người. Lúc này Lâm Tử Thiên mới yên lòng thở ra một hơi.
“Ha ha ha... Mẫu Đơn lâu chủ này sao tính tình lại như một tiểu cô nương như vậy. Không giữ được bình tĩnh như thế sao có thể làm lâu chủ? Sư phụ, ngài nói đúng. Một đám đàn bà thì làm được chuyện lớn gì. Hoa Vũ Lâu này quả nhiên chính là tồn tại yếu nhất trong bảy thế gia.”
Thanh niên kia đột nhiên lên tiếng trêu đùa.
Nghe được lời này, ba ngời ở đây cũng ghé mắt liếc nhìn. Độc Thủ Dược Vương này cũng quá phách lối, ngay cả đồ đệ mang theo cũng không coi ai ra gì.
Thế mà đúng lúc này một tiếng cười khẽ lại vang lên ngoài cửa.
“Tiểu huynh đệ, tuy Hoa Vũ Lâu chúng tà đều là nữ lưu nhưng đã đặt chân ở Thiên Vũ ngàn năm, tồn tại được cũng có đạo lý, không phải ngờời nào cũng có thể xoi mói.”
Vừa dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp thanh sắc từ bên ngoài cửa phiêu nhiên bay đến, rơi xuống mặt tất cả mọi người. Chính là Thanh Hoa lâu chủ, Tần Thái Thanh!
“Sư tỷ, rốt cục người cũng trở về!”
Mẫu Đơn lâu chủ kinh hô một tiếng, giống như tìm được một người đáng tin cậy, cả kinh kêu lên: “Người đi nơi nào, nơi này có khách không mời mà đến làm muội muội ta cũng không có cách nào.”
Liếc nhẹ Nghiêm Tùng một chút, Tần Thái Thanh khẽ cười nói: “Còn không phải đi thu thập cục diện rối rắm của đồ đệ ngươi sao? Ta đã sớm nói với ngươi, đối với đệ tử phải quản giáo chặt chẽ, chớ có bôi nhọ uy danh của Hoa Vũ Lâu chúng ta.”
“Là ai, nàng phạm lỗi gì?”
Tần Thái Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài vỗ tay.
Hai nữ đệ tử đem Tiếu Đan Đan mang lên, giờ khắc này trên người nàng vẫn bọc y nguyên dây lụa thanh sắc kia. Dáng người thướt tha hoạt bát mềm mại làm cho thanh niên bên cạnh Nghiêm Tùng kia cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Sau đó hai đệ tử lại đem Lâm Thiên Vũ đã hôn mê bất tỉnh lên.
Lâm Tử Thiên giật mình, bước lên phía trước xem, lại bỗng nhiên sững sờ, trên mặt thoáng chốc hiện lên thần sắc muốn gϊếŧ người: “Là ai, là ai đã khiến hắn tổn thương thành như vậy?”
Tần Thái Thanh không nói gì nhưng thanh niên kia đã biết còn cố hỏi: “Sư phụ, tiểu tử kia bị thương rất nặng sao?”