Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Sắc mặt bọn họ rất khó coi, lúc trước bọn họ đến 1 cường giả cấp Lĩnh Chủ của nhân tộc cũng không gặp, bây giờ mới 1 chút đã gặp nhiều như vậy.

Chỉ có 1 giải thích, đó là những cường giả nhân tộc đã tiến vào trong không gian, chỉ là vẫn luôn ẩn nấp, đến bây giờ, mới xuất hiện ở đây.

“Chạy đi đâu?”, một cường giả cấp Lĩnh Chủ vương cảnh hừ lạnh nói.

Ông ta có 4 cánh tay, trong mỗi tay có 1 vũ khí hình nón sắc bén, thân ảnh lược động, lĩnh vực to lớn trực tiếp tản ra, trói buộc gắt gao những cường giả cấp Lĩnh Chủ của dị tộc.

Ông ta trực tiếp đuổi theo 1 người, 4 vũ khí hình nón trong tay không ngừng vung lên.

Vị cường giả dị tộc cấp Lĩnh Chủ hậu kỳ không ngừng ngăn chặn, nhưng sau khi nhận mười mấy lần công kích, nhãn thần trực tiếp ảm đạm, cơ thể hoàn toàn biến thành từng mảnh nhỏ.

Năng lượng trong cơ thể người này đã mất đi hoàn toàn.

Ở mấy chỗ khác, mấy người Không Vân Vương trên mặt đầy sự lạnh nhạt, nhanh chóng ra tay. Phát ra công kích mạnh nhất của mình.

Bọn họ mặc dù là cường giả vương cảnh, nhưng không có sở trường về linh hồn, vì vậy, chỉ có thể dựa vào việc tiêu hao năng lượng trong cơ thể đối phương.

Nếu là một cường giả cấp Lĩnh Chủ vương cảnh tinh thông linh hồn, đảo qua một chút, 17 cường giả cấp Lĩnh Chủ này có thể liền sẽ chết mất vài người.

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, trên mặt những cường giả dị tộc cấp Lĩnh Chủ tràn ngập sự tuyệt vọng, bọn họ căn bản không thể trốn chạy. Cũng không có đường để trốn.

Không đến 5 phút, ở đây đã chết 7 cường giả dị tộc cấp Lĩnh Chủ.

“Nhân tộc!”, một vị cường giả tộc Cơ Giới cấp Lĩnh Chủ hậu kỳ trên mặt tràn ngập phẫn nộ, không cam, năng lượng trên người người này đã tiêu hao mất một nửa, lực chiến đấu đã giảm mạnh. Người này sắp mất mạng.

“Bạo!”, một giọng nói phẫn nộ vang lên. Một vị cường giả trực tiếp tự bạo chính mình.

Oành!

Uy lực tự bạo của cường giả cấp Lĩnh Chủ vô cùng khủng bố, bao trùm một khu vực lớn, đến bia đá cũng bị ảnh hưởng. Trong nháy mắt đã nứt ra rất nhiều.

Cỗ dao động này, thậm chí truyền đến bên người Hoang Man và Tuyên Ninh. Mặc dù bọn họ cách rất xa, uy lực đã yếu đi rất nhiều, Tuyên Ninh còn tốt, nhưng lại đang bị trọng thương, vô pháp ngăn cản.

Sau khi dao động truyền đến, Tuyên Ninh không do dự chút nào, trực tiếp chắn trước mặt Man Hoang.

Oành!

1 cỗ dao động vô cùng lớn trong nháy mắt đánh vào sau lưng cô ta.

Sắc mặt Tuyên Ninh tái nhợt, khóe miệng đầy máu tươi, phần lưng của áo toàn bộ bị máu tươi nhiễm đỏ.

Man Hoang nhìn Tuyên Ninh, trong mắt khôi phục lại 1 chút sắc thái, nhẫn nhìn đau đớn trên người nói: “Em đang làm cái gì thế?”

Trên mặt Tuyên Ninh vậy mà lộ ra nụ cười, trộn lẫn với máu tươi, nhìn qua vô cùng thê thảm nói: “Em sẽ không để anh chết.”

Khí tức trên người cô ta trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng cô ta vẫn đứng trước mặt Man Hoang.

Ầm ầm ầm!

Bỗng nhiên, phiến không gian này lay động, bia đá khổng lồ cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt. Mặt đất rạn nứt, xuất hiện những vết nứt khổng lồ.

Không chỉ ở đây, vài chỗ khác của không gian cũng đang xảy ra biến hoá vô cùng lớn.

“Không tốt! Không gian này muốn sụp rồi!”, trong mắt Không Vân Vương lộ ra 1 tia nôn nóng. Ông ta không gian này vì sao lại đột nhiên xảy ra biến hoá lớn như vậy.

Những cường giả dị tộc cũng cảm nhân được biến hoá ở đây, trên mặt lộ ra sự điên cuồng.

“Bạo!” “Bạo!”

Từng giọng nói phẫn nộ vang lên, những cường giả dị tộc cấp Lĩnh Chủ này từng người một tự bạo, bọn họ nhất định không thể sống nổi, bọn họ nghĩ rằng, mảnh không gian này sụp đổ, tất cả mọi người đều sẽ chết trong đó.

Oành!

Từng trận khí tức vô cùng lớn truyền đến, không ngừng tản ra bốn phía. Bia đá khổng lồ bị tổn hại nghiêm trọng, lại càng không muốn bị phá huỷ, tấm bia đá bị vỡ khiến khiến cho 10 chỗ không gian thay đổi kịch liệt.

Từng đạo dao động cũng truyền đến bên người Man Hoang và Tuyên Ninh.

“Phốc!”, Tuyên Ninh trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cô ta lập tức ngã quỵ trên mặt đất.

“Tuyên Ninh.”, Man Hoang nhìn cô gái trước mắt, vội vàng hét lên.

Oành! Oành!

Từng đạo công kích cường đại không ngừng rơi xuống người Tuyên Ninh, nhưng cô ta vẫn chắn trước mặt Man Hoang, máu tươi nhỏ toàn bộ lên người Man Hoang.

Cuối cùng, tất cả dao động biến mất, cơ thể Tuyên Ninh lúc này toàn là máu tươi, khí tức trên cơ thể cô đã xuống mức thấp nhất, cô ta nhìn Man Hoang, yếu ớt nói: “Xin lỗi, Man Hoang, em ngoại trừ việc lần này, những việc khác đều không lừa anh, anh đừng trách em được không?”

“Anh không trách em, anh không trách em.”, Man Hoang nhẫn nhịn thương thế trên cơ thể, đứng dậy, ôm cô gái trước mặt.

Cậu ta trực tiếp lấy ra một trái cây tản ra quang mang màu trắng yếu ớt, nói: “Em không cần nói nữa, đây là quả Sinh Mệnh, em mau ăn đi.”

“Man Hoang, em lúc trước nói 20 năm sau, sẽ để anh cưới em, bây giờ, sắp đến 20 năm rồi, anh sẽ cưới em sao?”, Tuyên Ninh lại không quan tâm đến quả sinh Mệnh, trong mắt nhìn Man Hoang có 1 chút mong đợi.

“Anh sẽ.”, Man Hoang vội vàng nói: “Em mau ăn quả Sinh Mệnh này đi. Nếu không em sẽ chết đấy.”

Cậu ta cho rằng lòng mình hẳn là phải lạnh như băng, nhưng lúc này lại không thể bình tĩnh được, trước mắt là người cậu ta để ý nhất.

Tuyên Ninh lộ ra một tia cười nhạt, đang muốn nói gì đó, đột nhiên, trong mắt cô ta lộ ra một tia hoảng sợ.

Phía sau Man Hoang, có một viên nham thạch khổng lồ bay đến, đây là mảnh vỡ của tấm bia đá khổng lồ, ước chừng khoảng 10m.

Nếu viên nham thạch này rơi vào người Man Hoang, vậy thì cậu ta tuyệt đối không sống nổi.

Oành!

Chút lực lượng cuối cùng trên người Tuyên Ninh bạo phát ra, sau đó đẩy Man Hoang sang bên cạnh, sau đó một mảnh vỡ khổng lồ bay đến, trực tiếp đập lên người cô ta.

Mặt đất trong nháy mắt nứt ra một cái khe vô cùng lớn, sau đó phiến đá khổng lồ cùng với Tuyên Ninh trực tiếp rơi vào trong khe nứt.

Man Hoang đang cầm trong tay quả Sinh Mệnh. Ngẩn ngơ, trước mắt, cái gì cũng không có, chỉ có 1 cái khe nứt khổng lồ, sâu không thấy đáy.

Advertisement
';
Advertisement