Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

“Đinh…”

Đồng hồ trên tay Dương Thiên lại vang lên, Dương Thiên liền kết nối.

“Sư đệ.” Một giọng nói hùng hồn vang lên.

“Nhị sư huynh, huynh đứng tại chỗ chờ một chút, sau khi tất cả mọi người vào rồi hãy ra tay.” Dương Thiên nói.

“Được.” Không Vân Vương nói.

Ý thức của Dương Thiên lại lần nữa chim vào giới Viễn Bi, bắt đầu ảnh hưởng đến vị trí được vận chuyển đến của nhóm người Đan Lăng.

Một tiếng sau, sáu người gồm Đan Lăng, Không Vân Vương cuối cùng cũng tập hợp lại một chỗ, hơn nữa toàn bộ đều bước vào không gian nơi hắn đang ở.

Dương Thiên nhếch môi nở nụ cười , sau khi bước vào không gian này, những người khác đều không có cách nào ra ngoài, trừ khi dựa vào giới Viễn Bi.

Ngoài ra sự vững chắc của mười không gian này nguyên nhân là do bia đá, một khi bia đá rời khỏi nơi đây thì nơi này sẽ sụp đổ. Nhưng hiện tại sự tồn tại của bia đá khổng lồ cũng có thể giúp cho mười không gian này vững chắc. Dương Thiên có thể đem giới Viễn Bi đi.

“ Nhị sư huynh, Đan Lăng, hai người tạm thời chờ một chút, đợi sau khi những tộc khác đều vào bên trong rồi hãy ra trây.” Dương Thiên nói.

Hắn có thể biết được vị trí của taatscar mọi người, những người của những tộc khác này đã được định sẵn là không thể nào rời khỏi đây được

“Được.” Không Vân Vương chỉ trả lời một chữ.

“Haha, những tộc này mai phục ở loài người chúng ta còn dám đến truy sát thiên tài tuyệt thế của loài người chúng ta, lần này sẽ một lần tóm gọn bọn chúng!” Một người có sức mạnh cấp Lĩnh Chủ Vương Cảnh bên cạnh Không Vân Vương hào hứng nói.

“Dị tộc, đáng chết.” Một người đàn ông trung niên có vẻ mặt lạnh lùng cũng lên tiếng.

Những người khác trong mắt đều mang vẻ thù hận.

Là một kẻ mạnh của loài người, bọn họ đều muốn giết những tộc khác.

Trước bia đá khổng lồ, ba người có sức mạnh cấp Lĩnh Chủ của tộc khác đang không ngừng tấn công bia đá, phía trên bia đá, khí thế càng ngày càng ít, hơn nữa đã mất đi một phần ba khí thế.

Nhưng bia đá khổng lồ vẫn vô cùng vững chắc, vẫn đứng sừng sững ở đó.

Ở một nơi khác, lại có thêm ba người .

Trên người Man Hoang đầy những vết thương, ánh mắt ảm đạm.

Tuyên Ninh đang đứng phía trước cậu ta muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời. Cô ta đích thực đã lừa Man Hoang, nhiều thiếu niên trước mặt, cô ta không nói được lời nào.

Bối Đặc cảm thấy không đáng nhìn về phía Man Hoang, nói: “Tuyên Ninh, rất nhanh thôi bia đá này sẽ bị phá vỡ, thiên tài tuyệt thế của loài người Dương Thiên sẽ chết, đến lúc đó người sẽ có thể về tộc của mình.”

"Ta không quay về.", Tuyên Ninh lắc đầu.

"Hừ, vì tên phế vật này sao? Nếu không phải tại ngươi ta đã sớm đánh chết hắn!", Bối Đặc khinh thường nói.

Tuyên Ninh lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: "Ta sẽ không rời Man Hoang."

"Em đi đi...", Man Hoang ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ quen thuộc trước mắt, trong mắt mất đi sắc thái, thanh âm khàn vô cùng.

Khuôn mặt cậu ta lạnh nhạt, nhìn về phía Tuyên Ninh như đang nhìn một người xa lạ, không mang theo tia cảm tình nào.

"Man Hoang, em...", trong lòng Tuyên Ninh cũng rất thống khổ, cô ta không muốn thương tổn ai cả, chỉ muốn mãi mãi bên người mình thích mà thôi.

Vậy nhưng, cô ta không còn cách nào, thân phận này đã chú định cô ta là thân bất do kỷ.

Chỉ cần không xúc phạm tới Man Hoang, nguy hiểm của những người khác cô ta không quản nổi, vậy nên dù có phải đánh chết thiên tài tuyệt thế Dương Thiên của Nhân tộc, cô ta cũng không thèm quan tâm.

Lúc trước cô ta nói điều kiện là rời khỏi Bối Đặc, không nghĩ tới Bối Đặc lại lôi chuyện này ra nói trong phiến không gian này.

Oanh!

Bên cạnh, Bối Đặc bỗng nhiên di chuyển, sau đó một chân trực tiếp đá lên người Man Hoang.

Thực lực của cấp Hắc Động đỉnh phong khủng bố cỡ nào, Man Hoang chỉ là cường giả cấp Tinh Chủ đỉnh phong, tố chất thân thể cùng pháp tắc cũng cách cả khoảng xa so với cấp Hắc Động sơ kỳ.

Dưới một cước của Bối Đặc, thân hình Man Hoang trực tiếp bay ngược ra ngoài xa tận năm mét, lõm cả ngực xuống, máu tươi theo khóe miệng trào ra, thương thế càng thêm nghiêm trọng hơn.

Hên là Bối Đặc cũng khống chế một ít lực đạo, bằng không với một cước toàn lực thì thân thể Man Hoang đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.

Thân hình Bối Đặc lướt đi, qua bên cạnh Man Hoang, một chân đạp trên ngực cậu ta.

"Man Hoang.", Tuyên Ninh vội vàng hô, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng.

"Ngươi đã nói không thương tổn anh ấy rồi.", cô ta vội vàng đi qua bên người Man Hoang, nhìn Bối Đặc nói.

"Ta thay đổi chủ ý.", Bối Đặc hừ lạnh nói.

"Lần trước đại nhân Chu Nguyên gặp được bộ dáng của ngươi, coi trọng ngươi, đó là tồn tại cấp Lĩnh Chủ Vương cảnh, ngươi vậy mà không để bụng? Vì cái tên phế vật này mà làm trái mệnh lệnh của ta? Ngươi có biết Chu Nguyên đại nhân có bao nhiêu quan trọng đối với sự phát triển của gia tộc không?"

Oanh!

Ông ta một chân dẫm trên ngực Man Hoang, Man Hoang chỉ cảm thấy xương trong ngực mình toàn bộ đều bị đứt gãy, cả sinh mệnh cũng đang dần trôi đi.

Đau đớn trên người, đau đớn trong lòng, vô cùng kịch liệt.

Cho dù như thế, Man Hoang vẫn cố nén, một tiếng rên cũng không thốt ra.

"Ngươi buông tha anh ấy đi, ta nguyện ý đi gặp Chu Nguyên đại nhân.", Tuyên Ninh cầu xin nói.

"Ha ha.", Bối Đặc cười to, nói: "Đây mới chính là chuyện mà thành viên của gia tộc Bối Cơ làm, gia tộc Bối Cơ của chúng ta còn không có một vị cường giả cấp Lĩnh Chủ nào, chỉ cần leo lên mối quan hệ của Chu Nguyên đại nhân, đến lúc đó Chu Nguyên đại nhân ban cho ta một ít tài nguyên, ta khẳng định sẽ trở thành người đầu tiên trở thành cường giả cấp Lĩnh Chủ của gia tộc Bối Cơ!"

Ông ta nhìn mặt Man Hoang dưới chân, trực tiếp một chân đá bay.

Ở trong mắt ông ta, hiện tại Man Hoang đã không còn chút tác dụng nào.

......

Advertisement
';
Advertisement