Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Vân Vũ không có ý kiến gì, Dương San phải quay về, anh ta vẫn bảo vệ Dương San trở về.

Thế nhưng, lại chịu sự tập kích của cự trùng màu đen trên Kim Ma Tinh.

Cũng may Dương San lập tức báo cho Vương Nhã Lộ, sau đó Dương Thiên biết được, không thì cho dù chết đi cũng rất khó được người khác phát hiện.

Dương Thiên vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu bây giờ hắn vẫn đang trong bí cảnh tu luyện của công ty lỗ sâu ảo, vậy thì Dương San xảy ra chuyện, đợi lúc hắn quay về đã không còn kịp nữa.

Dương San vung tay phải, sau đó trong tay xuất hiện một vài mảnh vỡ kì lạ, mảnh vỡ này tản ra ánh sáng đủ màu, nhìn giống như thủy tinh, mỗi mảnh khoảng hai mươi cm.

"Anh, đây là những mảnh vỡ em tìm kiếm, có được mảnh trước mới có thể biết được tung tích mảnh sau, trước đó em đúng lúc tìm được mảnh đầu tiên, cho nên mới thuận theo tìm mảnh kế tiếp, dành hơn hai mươi năm, một tháng trước có được mảnh thứ bảy". Dương San nói.

Dương Thiên cũng nhìn ra màu sắc khác thường của những mảnh thủy tinh này, nếu những mảnh vỡ thần kì như vậy, tìm đủ chắc chắn ẩn chứa bí mật to lớn.

"Anh, em không định tìm tiếp, những mảnh thủy tinh này cho anh". Dương San nói, cô dành thời gian dài để tìm kiếm những mảnh vỡ này, trước đó cô đã từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm, sau khi trải qua chuyện lần này, cô càng kiên định với suy nghĩ trong lòng.

Không chỉ vì bản thân mà còn vì hai con của cô, cô sẽ không mạo hiểm nữa.

Dương Thiên nhận lấy những mảnh vỡ, không từ chối. Cùng lắm thì lúc hắn tìm những bảo vật này trực tiếp cho Dương San là được, họ là người một nhà, không cần phân ra rõ ràng như vậy.

Vù...

Mảnh vỡ thủy tinh trong tay Dương Thiên lại tản ra màu sắc kì lạ, Dương Thiên lập tức cảm nhận được tin tức khó hiểu.

Dương Thiên buông tay, điểm sáng này hướng về vị trí của mảnh vỡ thủy tinh thứ tám. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận rõ rệt khoảng cách đại khái.

"Thiếu gia Dương Thiên, những mảnh vỡ thủy tinh này có lẽ hướng về một bí cảnh kì dị, hoặc là truyền thừa của một số cường giả để lại". Đan Lăng mỉm cười nói.

"Ồ?" Dương Thiên ngây người.

"Trong tộc quần Nhân loại chúng ta, một số cường giả sắp đến đại nạn, có thể sẽ đặt bảo vật của mình ở một nơi nào đó, sau đó để lại manh mối của mình để lấy những bảo vật này, đợi người có duyên phát hiện, có thể rất có khả năng này". Đan Lăng nói.

Dương Thiên dao động trong lòng, trước đó hắn cũng trải qua chuyện như vậy.

Lúc hắn vừa vào hệ Ngân Hà, đi vào trong bí cảnh Hỏa Diệu Tinh đó, chỉ cần có được một nghìn quả Hỏa Diệu Thạch, liền có thể giành được một trong mười loại bảo vật, lúc đó không ai biết Hỏa Diệu Thạch là cái gì, rất ít người thu thập, đợi khi đa số người nhận ra giá trị thật sự, thậm chí dẫn đến sự phát cuồng của toàn bộ hệ Ngân Hà.

Mười loại bảo vật lúc đó đối với Dương Thiên chính là sự tồn tại vô cùng quý giá. Thế nhưng bây giờ, Dương Thiên chỉ cần dành một số điểm tích lũy, có thể lấy được vô số.

Cho nên, tập hợp đủ mảnh vỡ thủy tinh, nói không chừng có được vô số bảo vật có giá trị.

Dương Thiên thu lấy mảnh vỡ, sau đó nhìn hướng Vũ Vân nói: "Vũ Vân, nhà của em ở đế quốc nào?"

Hắn vẫn không hiểu rõ về Vũ Vân.

Vũ Vân lắc đầu nói: "Nhà của em đã bị phá hủy rồi, trong nhà chỉ có một mình em".

Dương Thiên nhìn Vũ Vân nói: "Em nghĩ dựa vào thực lực của em có thể bảo vệ San San không?"

Thực lực của Vũ Vân ở cấp Tinh Chủ đỉnh phong, cùng một cảnh giới với hắn, nhưng lực chiến đấu cơ bản không bằng, trước đó nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, Dương San có thể đã chết.

Hắn tán đồng hành động bảo vệ San San, nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận thực lực của Vũ Vân.

"Anh, anh nói cái gì?" Dương San bất mãn nói.

Vũ Vân hơi nắm chặt tay nói: "Em nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sau này có thể bảo vệ tốt San San, Tiểu Hạo và Tiểu Đình".

"Bác ơi". Hai đứa nhỏ ở dưới cũng kéo góc áo Dương Thiên, nói một cách đáng thương.

Chúng cũng cảm thấy có cái gì không đúng.

Dương Thiên cười gượng nói: "Anh không có ý khác".

Hắn chỉ nói một câu mà Dương San, Tiểu Hạo và Tiểu Đình đã cầu xin cho Vũ Vân.

Thế nhưng, nếu sự việc trở nên như vậy, Dương Thiên cũng không ngăn cản, hắn nhìn Vũ Vân nói: "Anh cũng tu luyện từ lúc yếu kém, cho nên anh sẽ không nói em cái gì, hi vọng em cố gắng giữ lời, đừng để San San, Tiểu Hạo và Tiểu Đình chịu thương tổn nào. Không thì, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho em".

Vũ Vân nhìn Dương thiên, trong mắt hiện vẻ kiên định nói: "Em sẽ không quên".

Dương Thiên gật đầu, nhìn Dương San đang cười hì hì bên cạnh, không vui nói: "Cửa của anh thông qua, nhưng đợi trở về Trái Đất, em nên giải thích mọi chuyện với cha mẹ".

Trước đó Dương San vào thế giới ảo, không dám nói sự tồn tại của Vũ Vân, Tiểu Hạo và Tiểu Đình.

"Hì hì, chỉ cần anh không phản đối là được, cha mẹ thấy em có con rồi, chắc chắn sẽ rất vui". Dương San mỉm cười nói.

"Mẹ, ông ngoại và bà ngoại hung dữ không?" Vũ Đình hơi sợ hãi, cũng hơi mong chờ nói.

"Hừ! Em thật ngốc, ông ngoại và bà ngoại không hung dữ đâu, họ chắc chắn rất thương chúng ta". Vũ Hạo nhìn em gái mình hừ nhẹ một tiếng.

"Anh ngốc á!" Tiểu Đình hơi bất mãn.

"Em ngốc á!" Vũ Hạo không yếu thế.

"Mẹ, anh bắt nạt con". Vũ Đình nhìn Dương San cầu viện, khuôn mặt nhỏ đáng thương thế này.

"Ha ha". Lời nói hồn nhiên làm mọi người có mặt đều bật cười.

Đến khuôn mặt nhóm người Đan Lăng cũng nở nụ cười.

...

Advertisement
';
Advertisement