Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

"Đây là con gái của Nguyên Bác? Hừ! Nguyên Bác, ngươi giết hại mấy trăm cường giả của tộc ta, bây giờ ta sẽ bắt con gái ngươi trả nợ."

"Ầm!"

Một trận khí thế chấn động truyền ra, khí tức linh hồn cường đại bao phủ một mảng không gian. Cô bé ngay cả một chút phản kháng cũng không có, lập tức tử vong.

...

"Ha ha! Cuối cùng ta cũng đột phá trên cấp Viên Mãn." Trong mật thất, Nguyên Bác khuôn mặt tràn đầy vui mừng.

Ông ta bế quan nửa năm, cuối cùng cũng lĩnh ngộ pháp tắc thời gian hoàn chỉnh.

Ông ta trực tiếp đi ra ngoài, sau đó chợt giật mình, trong không trung phía xa, thân thể một cô bé ba, bốn tuổi biến thành mảnh vụn, một con ốc đá trong tay rơi xuống đất.

Đó là thứ hắn đã không tiếc tiền bạc chế tác, rất khó hư hỏng, còn có thể bảo hộ con gái.

Đáng tiếc, kẻ địch tới lại quá mức cường đại.

"Không!" Nguyên Bác đau đớn kêu lên, bắt lấy người kia.

Tên cường giả cấp Viên Mãn trong tay ông ta không có một chút năng lực phản kháng, thân thể lập tức biến thành mảnh vụn.

"Hân Hân." Nguyên Bác run rẩy kêu, đi vào trong sân, thân thể cô bé lúc này gần như hoàn toàn biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại ốc đá.

Nguyên Bác run rẩy nhặt ốc đá lên, bên trong là tiếng trẻ con non nớt không ngừng truyền ra. Đây là những lời nói trước đây của con gái ông ta.

"Cha, người tu luyện xong chưa? Không có ai chơi cùng con ... Hân Hân không thích một mình..."

"Cha, những bạn khác đều sợ con, không muốn chơi với con. Người nhanh xuất hiện đi."

"Cha, Hân Hân rất nhớ người, Hân Hân cũng nhớ mẹ nữa..."

...

Từng tiếng trẻ con truyền vào trong tai ông ta nhưng bóng dáng nho nhỏ lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Ông ta tu luyện thành công, đạt đến cảnh giới mong ước, trở thành cường giả tối cao trong tộc Cốt Linh nhưng tâm tình ông ta bây giờ không chút vui vẻ.

Ông ta chỉ cảm thấy tim mình đau thắt, từng tiếng nỉ non của con gái không ngừng vang lên trong đầu ông ta.

"Không!" Một hàng máu theo nước mắt chảy ra trên mặt Nguyên Bác. Thân thể đồ sộ trực tiếp sụp xuống, quỳ trên mặt đất. Khuôn mặt ông ta đờ đẫn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hân Hân, cha đã xuất hiện rồi, đã đột phá trên cấp Viên Mãn rồi, có thể chơi với con được rồi. Con xuất hiện đi được không?"

Đáng tiếc là, không có bất kỳ bóng dáng nho nhỏ nào xuất hiện, cũng không có cô bé vui vẻ chạy từ chỗ khác tới sà vào lòng ông ta.

"Đừng rời bỏ ta..." Nguyên Bác thực lực đạt trên cấp Viên Mãn cứ vậy quỳ trên mặt đất, khóc như một đứa trẻ.

...

Trong sân, ánh sáng đen mờ trong mắt của thi thể to lớn lóe lên, trong bàn tay đầy vết nứt còn có một con ốc nhỏ.

Ô ô ...

Từng tiếng trầm thấp vang lên, cả sân tràn ngập không khí bi thương.

Bốn người Dương Thiên đứng giữa không trung, mong có thể khiến cho ánh sáng kia ngưng tụ lại.

Thời gian trôi qua, nháy mắt đã hơn mười phút. Hiện tại, chỉ cần mấy phút nữa là thân thể cô bé sẽ hoàn toàn thành hình còn có thể sống lại.

Thế nhưng, ánh sáng trắng này rất khủng bố, cho dù đã bị Nguyên Bác áp chế phần lớn, đám Dương Thiên cũng không có khả năng áp chế hoàn toàn.

"Không được rồi, chúng ta không chịu nổi." Đan Lăng sắc mặt tái nhợt. Trong số bốn người ở đây, thực lực của hắn là mạnh nhất, cũng là người phải chịu áp lực lớn nhất.

Mấy người Dương Thiên mặt mũi cũng trắng bệch. Thực lực của bọn họ không có bao nhiêu.

"Đa tạ các ngươi, kế tiếp giao lại cho ta đi." Thi thể to lớn bên cạnh đứng dậy, nhìn đám Dương Thiên nói lời cảm tạ.

Trên người ông ta đầy vết rạn nứt, nhìn qua vô cùng khủng bố.

"Lui!" Sau câu nói của Nguyên Bác, Đan Lăng vội nói, mang theo Dương Thiên bay xuống dưới.

Bọn họ thực sự khó có thể tiếp tục chống đỡ, cưỡng ép áp chế, bọn họ chỉ còn con đường chết.

Ầm!

Khí tức vốn vô cùng yếu ớt trên thân Nguyên Bác lúc này lập tức trở nên mạnh hơn rất nhiều, vậy mà nháy mắt đạt tớ cấp Viên Mãn, cực kỳ dọa người.

Thế nhưng, theo thực lực bạo phát, xương chân của ông ta liền đứt gãy, biến thành từng mảnh xương vụn, chúng vẫn còn tiếp tục vỡ nát.

Xương cốt của cường giả trên cấp Viên Mãn, cho dù đã chết không biết bao nhiêu năm cũng không mảy may hư hại nhưng bây giờ lại đứt gãy thành vô số mảnh vụn.

"Để ta ngưng tụ!" Nguyên Bác hét lớn.

Trước mắt ông ta dường như thấy con gái xuất hiện bên cạnh mình, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn ông ta.

Vô vàn ân hận, nuối tiếc tràn ngập trong đầu Nguyên Bác.

Nguyên Bác đau đớn kêu lên một tiếng, khí thế trên người lần nữa bạo tăng, đạt tới cấp độ không tưởng. Cơ thể ông ta từ phần eo trở xuống toàn bộ gãy vỡ.

Trên không trung, một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên sau đó lập tức biến mất.

Một cô bé thoạt nhìn nhỏ nhắn lẳng lặng nằm trên không trung, toàn thân phủ một lớp áo khoác trắng tinh, thậm chí trên thân cô bé còn truyền đến tiếng hít thở yếu ớt.

"Thành công?" Bọn Dương Thiên nhìn cô bé trước mặt, trong lòng kinh hãi, không ngờ Nguyên Bác thực sự cứu sống con gái của ông ta.

"Đa tạ các ngươi đã trợ giúp ta cứu sống con gái." Nguyên Bác chỉ còn nửa cơ thể, nhìn đám Dương Thiên, giọng nói tràn đầy cảm kích.

"Bây giờ, trên người ta không có bảo vật gì nhưng lấy thân phận là đại trưởng lão của tộc Cốt Linh, ta cho các ngươi một cơ hội. Đây là lệnh bài của tộc Cốt Linh chúng ta. Các ngươi có thể dựa vào lệnh bài này, trực tiếp tiến vào bên trong. Tộc Cốt Linh chúng ta sẽ đối đãi với các ngươi như những vị khách tôn quý nhất." Nguyên Bác nói.

Tay phải ông ta vung lên, sau đó trong không trung liền xuất hiện bốn lệnh bài kỳ dị, bay tới trước mặt đám Dương Thiên.

Advertisement
';
Advertisement