Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Nhóm người Dương Thiên trầm mặc, Đan Lăng nhìn về Dương Thiên, về phần Kim Thịnh và Long Kinh Thiên cũng nhìn hướng Dương Thiên, đợi câu trả lời của Dương Thiên.

"Giúp!" Dương Thiên trầm giọng nói.

Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong ngữ khí của Nguyên Bác. Hắn làm việc đều hoàn toàn dựa vào bản tính.

Trước đó Nguyên Bác đưa cho họ truyền thừa Cửu Tự quý giá, Dương Thiên không thể làm như không thấy.

Ầm!

Dương Thiên liền bay lên trên trời, sau đó nhóm người Đan Lăng cũng theo sát phía sau.

Lúc này bóng dáng của bé gái đã đến giai đoạn hình thành cuối cùng, còn cần nửa giờ mới có thể hình thành triệt để.

Mà nửa giờ này, việc nhóm người Dương Thiên phải làm chính là giúp đỡ ổn định lại những tia sáng này, không để nó phát tán.

"Cảm ơn các ngươi". Nguyên Bác lại nhìn tia sáng màu trắng ổn định một lần nữa, thân thể không nhúc nhích, mặc dù ông ta chỉ còn lại bộ xương, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sự lo lắng của ông ta.

Đó là một cơ hội cuối cùng, ông ta đã đánh cược tất cả, nếu như lần này lại thất bại, vậy thì con gái của ông ta không còn hi vọng hồi sinh.

Lúc trước mhóm người Dương Thiên nhìn những tia sáng này, không cảm thấy cái gì, nhưng thật sự đến gần mới biết được sự khủng khiếp của ánh sáng màu trắng.

Ở nơi này, uy áp của ánh sáng trắng không chỉ mạnh mẽ mà bên trong còn ẩn chứa rất nhiều mảnh vụn ký ức, là ký ức của Nguyên Bác và con gái ông ta.

Đám Dương Thiên trấn áp ở bên ngoài cũng biết được một ít chuyện của Nguyên Bác.

Hàng trăm triệu năm trước, Nguyên Bác thiên phú hơn người, quật khởi tộc Cốt Linh, thậm chí còn nhận được truyền thừa cửu tự ở một nơi thần bí, xây dựng nền móng cho tộc Cốt Linh lớn mạnh.

Chỉ có điều, nổi lên cũng đồng nghĩa với việc rước lấy rất nhiều kẻ thù, mỗi một vị cường giả đi lên đều là đạp trên vô số thi thể mà bước.

Nguyên Bác không ngừng tiến bộ, đột phá cấp Lĩnh chủ, cấp Viên Mãn, thậm chí còn đạt đến cảnh giới trên cấp Viên Mãn. Nhưng kẻ thù của ông ta cũng càng ngày càng lớn mạnh.

Năm tháng vô tận, con gái duy nhất của ông ta đã bị một kẻ thù cường đại giết chết khi mới được có mấy tuổi, ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt, khiến cho Nguyên Bác không còn cơ hội hồi sinh cô bé.

Nhưng không ai ngờ tới, ngay cả kẻ cừu địch của ông ta cũng không ngờ, đối với Nguyên Bác, con gái quan trọng đến nhường nào.

Sau khi ở tộc Cốt linh không có hy vọng hồi sinh, Nguyên Bác liền rời đi, không ngừng tiến sâu vào trong các bí cảnh, tìm kiếm mọi phương thức có thể làm cho con gái của ông ta sống lại.

Năm dài tháng rộng, ông ta đã tìm được một đường sinh cơ.

Thế nhưng, cuối cùng ông ta vẫn thất bại tuy nhiên cũng thành công, thi thể cô bé đã được ông ta tái tạo, đáng tiếc, thân xác còn chưa kịp hoạt động trở lại, ông ta đã bị Vũ trụ trừng phạt.

Chẳng những ông ta chết mà toàn bộ người trong bí cảnh cũng bị chôn cùng.

Tuy rằng, ông ta đã chết nhưng chấp niệm vẫn lưu lại vĩnh viễn bảo vệ nơi này, vĩnh viễn bảo vệ cô bé.

...

Trên không trung, ánh sáng trắng lấp lóe, căng thẳng nhìn thi hài to lớn, ý thức trên người ông ta vô cùng yết ớt, ánh sáng màu đen trong mắt gần như lúc nào cũng có thể lập tức biến mất.

Ngay cả bộ xương của ông ta cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt đang không ngừng lan ra toàn thân.

Trên người ông ta tản ra hơi thở bi thương, trong trí nhớ, bóng dáng nho nhỏ kia vui vẻ chạy về phía ông ta. Thế nhưng, ông ta đã không còn cơ hội ôm cô bé nữa rồi.

...

"Cha, người có thể chơi với con không?" Một cô bé ba, bốn tuổi ngước đầu về phía Nguyên Bác nói, trong mắt có chút thiết tha.

"Cha không có thời gian, con đi tìm các bạn chơi đi. Cha còn phải tu luyện, chờ đến khi cha đạt trên cấp Viên Mãn sẽ đưa con đi chơi khắp nơi." Người đàn ông trung niên cường tráng, thân cao mấy mét nhìn cô bé trước mặt, cưng chiều xoa đầu, vừa cười vừa nói.

Hiện tại, hắn chỉ còn cách một bước ngắn nữa là đạt tới pháp tắc thời gian hoàn chỉnh.

"Vâng." Cô bé nhẹ gật đầu một cái nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại đầy vẻ mất mát.

Sau khi Nguyên Bác biến mất, cô bé chạy về phía những đứa trẻ khác nói: "Các ngươi có thể chơi với ta không?"

Những đứa trẻ kia nhìn thấy cô bé đều sợ hãi chạy đi.

Cha mẹ bọn chúng đã dặn, cha cô bé này là tồn tại cường đại nhất trong tộc quần, bọn chúng phải cách xa cô bé một chút, nếu không chẳng may chọc cô bé không vui, sẽ khiến Nguyên Bác nổi giận. Đến lúc đó, hậu quả bọn chúng khó mà có thể gánh được.

Tộc quần to lớn, những đứa trẻ khác đều vui vẻ chơi đùa nhưng trong góc nhỏ lại có một cô bé ba, bốn tuổi nhìn bọn chúng ao ước, trong mắt tràn đầy sự cô đơn.

Hai tay cô bé cầm một con ốc đá nho nhỏ. Cha cô bé đã nói, lúc nào không vui có thể cầm ốc đá nói chuyện, như vậy cha sẽ nghe được tiếng của cô bé.

"Cha, người tu luyện xong chưa? Không có ai chơi cùng con ... Hân Hân không thích một mình..." Cô bé ôm chặt cơ thể mình, có chút tủi thân nói với ốc đá.

"Cha, những bạn khác đều sợ con, không muốn chơi với con. Người nhanh xuất hiện đi."

"Cha, Hân Hân rất nhớ người, Hân Hân cũng nhớ mẹ nữa..."

"Cha, Hân Hân không muốn người tu luyện nữa ..."

Hàng ngày, cô bé đều không ngừng nói chuyện với những con ốc đá. Đây là việc duy nhất cô bé có thể làm.

Thế nhưng, thời gian đã trôi qua rất lâu, Nguyên Bác vẫn không xuất hiện. Lúc buồn chán, cô bé ngoại trừ chờ đợi vẫn là chờ đợi.

...

Advertisement
';
Advertisement