Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

"Ngươi nói là, thi hài khổng lồ này rất có thể chính là Nguyên Bác cường giả mạnh mẽ nhất của tộc Cốt Linh sao?" Dương Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Mặc dù không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng vẫn có khả năng năm mươi phần trăm". Đan Lăng gật đầu nói.

Dương Thiên hơi chấn động trong lòng, ra khỏi bí cảnh, suy nghĩ sau này của hắn là đi đến tộc Cốt Linh, muốn đạt được truyền thừa cửu tự, nếu hắn có thể đưa thi hài Nguyên Bác này về, vậy thì chắc chắn sẽ làm cho con đường của mình càng dễ đi hơn.

"Đan Lăng, ngươi có cách gì có thể làm bộ hài cốt này mất đi ý thức của mình?" Dương Thiên hỏi.

Đan Lăng trầm tư một lát liền nói: "Nhìn động tác trước đó của hài cốt này, chỉ có bản năng, hơn nữa ông ta không dành nhiều thời gian truy kích chúng ta, cho nên chắc chắn ý thức của ông ta chưa hình thành triệt để, ý thức như vậy rất yếu đuối, mặc dù thực lực bản thân mạnh mẽ, nhưng cơ bản chưa phát huy hết”.

"Cho dù là người trưởng thành, mặc dù thể trạng to lớn, nhưng trí lực của ông ta chỉ ở mức trẻ sơ sinh mới ra đời, dựa theo bản năng".

“Ngươi nói linh hồn của ông ta vẫn rất yếu?" Dương Thiên suy nghĩ.

"Ừm! Loại linh hồn mới sinh ra này rất yếu ớt". Đan Lăng gật đầu.

Dương Thiên bỗng nhiên có một suy nghĩ đáng sợ trong đầu, nếu ý thức của thi hài này vẫn còn yếu, vậy thì hắn có thể khổng chế linh hồn ông ta không?

Bây giờ linh hồn Dương Thiên mạnh mẽ, hơn nữa tu luyện Pháp môn nô dịch linh hồn, có thể khổng chế cường giả cấp Hắc Động bình thường.

Nếu thật sự khống chế được, vậy thì ông ta sẽ trở thành một nô lệ cường giả cấp Viên Mãn.

Hắn suy tư một lát liền nói: "Đan Lăng, nếu linh hồn của thi hài khổng lồ kia yếu đuối, vậy thì ta có thể thử khổng chế ông ta được không?"

Đan Lăng ngây người nói: "Thiếu gia Dương Thiên, cái này ta không biết, ta cũng chưa từng học qua Pháp môn nô dịch linh hồn".

Mặc dù thực lực của Đan Lăng mạnh mẽ, nhưng linh hồn cũng bình thường, cho dù ông ta học Pháp môn nô dịch linh hồn, nhiều nhất chỉ có thể khống chế cường giả cấp Hắc Động bình thường nhất, cũng không có tác dụng với ông ta.

"Ta học rồi". Dương Thiên nói:"Đi, ta đi thử một chút".

Hắn liền đứng dậy, bay về hướng cung điện đổ nát ở đằng kia.

Đan Lăng vội vàng theo sau. Ông ta vẫn rất chấn động với ý tưởng lớn mật của Dương Thiên, thế nhưng ông ta cũng không ngăn cản.

Dựa trên lí thuyết, cũng có khả năng thành công.

"Chúng ta cũng đi". Kim Thịnh trầm mặc một lát, mặc dù hơi sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn cùng với Long Kinh Thiên nhanh chóng theo sau lưng Đan Lăng.

Ở nơi xa, chỗ thi hài khổng lồ kia trở nên im lặng, tia sáng màu đen trong mắt cũng hoàn toàn biến mất, ở trong bàn tay của ông ta vẫn có một bộ thi hài bé nhỏ dài một mét.

Hình như cảm nhận được khí tức của người đến, trong đầu thi hài nhỏ kia lại từ từ ngưng tụ ra một điểm sáng màu đen kì dị.

Một giọng nói truyền vào tai nhóm người Dương Thiên.

"Các ngươi...có thể...chơi cùng ta không?" Thi hài nhỏ nhìn nhóm người Dương Thiên, một giọng nói yếu ớt trực tiếp truyền đến.

Linh trí của thi hài nhỏ này sinh ra như thế nào? Trong mắt nhóm người Dương Thiên hiện vẻ kinh ngạc.

Họ cẩn thận trong lòng, cơ thể căng cứng, thế nhưng giọng nói yếu ớt vừa dứt thì thi hài khổng lồ kia vẫn không có động tĩnh gì.

"Hở? Lẽ nào thi hài nhỏ này mới là nguyên nhân mà thi hài khổng lồ xuất hiện bạo động?" Trong đầu Dương Thiên bỗng nhiên có một suy nghĩ.

Trước đó thi hài khổng lồ không có động tĩnh, chính lúc Đan Lăng ra tay với thi hài nhỏ, thi hài khổng lồ mới lập tức tỉnh lại.

Nhóm người Đan Lăng hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, ánh mắt kì lạ nhìn về nơi này.

"Thi hài nhỏ trong tay của thi hài khổng lồ chắc chắn có quan hệ mật thiết với thi hài cấp Viên Mãn tương tự Nguyên Bác". Kim Thịnh phân tích.

"Ta nghe nói ban đầu Nguyên Bác có một đứa con gái, nhưng đã chết lúc còn rất nhỏ, bị kẻ thù của Nguyên Bác diệt sát linh hồn, làm cho Nguyên Bác một mình diệt sát toàn bộ tộc quần kia! Chấn động khắp vũ trụ". Trong mắt Đan Lăng bỗng nhiên hiện vẻ khác thường.

Ánh mắt Dương Thiên thay đổi, lẽ nào thi hài nhỏ bé này chính là con gái của Nguyên Bác?

Dương Thiên không quan tâm chuyện khác, sau đó nhìn về thi hài khổng lồ kia, linh hồn liền bạo phát ra, đi vào trong đầu thi hài khổng lồ này.

Không có động tĩnh.

Ánh mắt Dương Thiên thay đổi, nhìn thi hài nhỏ kia, linh hồn liền bao trùm lên đó.

Ầm!

Bỗng nhiên, một cỗ dao động vô cùng khủng khiếp truyền đến, sau đó trong mắt của thi hài khổng lồ lại xuất hiện hai tia sáng màu đen to lớn, lạnh lùng nhìn Dương Thiên.

"Chính là bây giờ!" Trong mắt Dương Thiên lộ vẻ điên cuồng, linh hồn trực tiếp bao trùm lên tia sáng màu đen của thi hài khổng lồ.

Thế nhưng, mặc dù tia sáng màu đen đó chợp chờn như ngọn lửa, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào linh hồn của Dương Thiên.

"Thất bại?" Dương Thiên lập tức cảm giác bản thân dường như bị quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm, mồ hôi trên người túa ra.

Trước đó ý tưởng của hắn vẫn quá ngây thờ, thi hài chưa chắc chắn là Nguyên Bác không phải là thứ hắn có thể khống chế.

"Không ai có thể làm hại người ta bảo vệ". Một giọng nói đáng sợ truyền đến, thi hài khổng lồ lại bắt đầu bạo động.

"Thiếu gia Dương Thiên, chúng ta đi!" Đan Lăng sợ hãi nói, vừa nãy ông ta vẫn chú ý đến động tĩnh của Dương Thiên và thi hài khổng lồ, sau khi Dương Thiên thất bại, ông ta chuẩn bị đưa Dương Thiên nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng, lần này thi hài khổng lồ giống như có mục tiêu, không dừng lại như lúc trước, liên tục truy kích nhóm người Dương Thiên.

Ánh mắt của ông ta chỉ có Dương Thiên, lại không quan tâm đến Long Kinh Thiên và Kim Thịnh.

"Trốn không thoát!" Ánh mắt Đan Lăng hiện vẻ kinh hãi, ông ta liền nói với Dương Thiên: "Thiếu gia Dương Thiên, lối ra ở phía trước, ngài mau rời đi, ta ở lại ngăn cản thi hài khổng lồ này".

Ông ta có thể chết, nhưng Dương Thiên chắc chắn không thể.

Advertisement
';
Advertisement