Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

"Họ đang làm gì vậy?" Dương Thiên dừng lại, nghi ngờ hỏi.

"Đó là bộ lạc Thanh Mộc chúng ta đang bồi dưỡng thiên tài, toàn bộ cha mẹ của những đứa trẻ này chết vì hung thú, chúng muốn giành được thức ăn chỉ có thể thông qua những cửa ải mỗi sáng sớm của bộ lạc, giành lấy đồ ăn, đây cũng là cách bồi dưỡng chúng mạnh mẽ nhanh chóng". Vũ Dương giải thích.

Dương Thiên gật đầu, nhìn những đứa trẻ này, mặc dù một số đứa chưa đến mười tuổi, nhưng trong mắt chúng có vẻ tàn ác, muốn chiếm vị trí đầu tiên.

Mặc dù những cửa ải này khó khăn, nhưng gộp lại cũng chỉ có chín cửa, dù sao thì nó cũng dành cho những đứa trẻ nhỏ, rất nhanh sau đó một bé trai khỏe mạnh vượt xa những người khác giành vị trí đầu tiên.

"Đại Hiên, ngươi nhanh hơn lúc trước một giây, không tệ! Tiếp tục cố gắng!" Người đàn ông trung niên khôi ngô tán dương, sau đó trực tiếp ném phần thịt hung thú to nhất cho Đại Hiên.

Đại Hiên nhìn chằm chằm vào thịt hung thú trong tay, trực tiếp cắn một miếng to.

Lúc ăn được một nửa, cậu bé cất đi.

"Tại sao nó không ăn hết?" Dương Thiên hỏi.

"Những đứa trẻ này không có cách nào khác để kiếm thức ăn ngoại trừ buổi sáng. Đại Hiên giữ lại để buổi tối ăn". Vũ Dương giải thích.

Dương Thiên gật đầu, phương thức bồi dưỡng nhân tài của bộ lạc Thanh Mộc lại tàn khốc.

Những đứa trẻ này mất đi người thân của mình, cũng không có ai đồng ý nhận nuôi chúng.

Bộ lạc Thanh Mộc có gần một trăm nghìn người, lượng tiêu thụ mỗi ngày đều là con số vô cùng khổng lồ, mỗi hộ gia đình đều trải qua những ngày tháng túng thiếu, nuôi dưỡng chúng thì nhà mình sẽ trả thêm tiền ăn cho một người nữa, những ngày tháng vốn khó khăn như vậy lại càng thêm vất vả.

Hung thú lại không dễ săn bắt. Chỉ có một số gia đình thật sự nhận nuôi những đứa trẻ này.

Sau Đại Hiên, rất nhanh sau đó lại có những đứa trẻ khác đạt đến, đều dựa theo trình tự đi đến để nhận lấy thức ăn của mình. Nhưng rõ ràng chất lượng đồ ăn càng ngày càng tệ.

Bỗng nhiên, Dương Thiên nhíu mày, hình như hắn cảm nhận một ánh mắt, lúc thì hiện ra, lúc thì biến mất.

Hắn quay người lại nhìn, lại nhìn thấy một thân thể nho nhỏ đang ẩn nấp ở một chỗ.

Ánh mắt trông mong nhìn về những đứa trẻ đang cắn mấy miếng thức ăn kia.

Cuối cùng, sau khi đứa trẻ cuối cùng đến được vị trí đó, bóng dáng nho nhỏ này mới bước ra.

Đó là một bé gái nhìn khoảng bảy tuổi, mặc quần áo rách rưới, nhìn có vẻ rất bẩn, hơn nữa còn có vết bỏng.

Điều làm người khác ngạc nhiên là trên mặt bé gái này có sáu vết sẹo, giống như vết thương do kiếm, chia mặt của cô bé thành hai phần riêng biệt, hai má của cô bé hoàn toàn bị phá hủy, nhìn rất khủng khiếp.

Ngoài ra, bàn tay bé nhỏ của cô bé cũng có nhiều vết bỏng.

Bé gái cẩn thận vòng qua những cửa ải này, sau đó đến trước mặt người đàn ông trung niên khôi ngô cao to này.

Cô bé cúi đầu nhìn xuống bàn chân nhỏ của mình, cả người mang lại cảm giác có phần luống cuống.

Người đàn ông trung niên khôi ngô nhìn bé gái, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn về quả linh quả cuối cùng to bằng trái nhãn của mình, trực tiếp ném đi.

Thân thể bé gái run rẩy, vội vàng chạy đến nhặt lên, không dám ngẩng đầu.

"Tiểu Thanh Dao, đây là thức ăn bộ lạc chuẩn bị cho các ngươi, hi vọng các ngươi không ngừng mạnh mẽ, chứ không phải là vô ích! Ngươi nhớ kĩ chưa? Lần sau ngươi nhất định phải cùng nhau cạnh tranh! Không thì lần sau sẽ hủy bỏ việc tham gia thi đấu của bộ lạc". Người đàn ông trung niên khôi ngô lạnh lùng nói.

Bé gái cúi đầu, cố gắng gật đầu.

"Nhờ rồi." Một giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được truyền ra, sau đó bé gái vội vàng quay người rời đi, không dám nhìn người khác. Tay vẫn nắm chặt linh quả trong tay.

"Bé gái này là ai?" Dương Thiên hỏi.

"Cô bé tên là Tiểu Thanh Dao, không biết cụ thể bao nhiêu tuổi, ta chỉ biết một năm trước cô bé được một cặp vợ chồng già trong bộ lạc nhặt được, sau đó đưa về. Nhưng lúc nhặt về thì trên mặt cô bé có sáu vết sẹo". Vũ Dương lắc đầu nói: "Cặp vợ chồng già đó vẫn sống tốt cho đến một tháng trước, lúc họ đi tìm kiếm thức ăn bị hung thú cắn chết, nhà họ lại nghèo rớt mồng tơi, cho nên Tiểu Thanh Dao chỉ có thể thông qua cửa ải thi đấu mỗi buổi sáng để giành lấy một ít thức ăn".

Vũ Dương thở dài nói: "Nhưng Tiểu Thanh Dao lại không có thiên phú tu luyện, những đứa trẻ khác đều đã đến giai đoạn thứ hai của cấp Sơ Sinh, mà cô bé vẫn chưa đến được giai đoạn thứ nhất. Mấy ngày đầu, lúc bắt đầu tranh giành thức ăn bị người khác đụng trúng, ngã xuống cửa ải hỏa diễm, chút nữa bị thiêu chết. Cũng may được cường giả bộ lạc nhanh chóng cứu về , thế nhưng bàn tay cũng thiếu chút nữa bị đốt cháy, sau đó cô bé không dám cùng tranh giành với những người khác, mỗi lần sau khi đợi những đứa trẻ khác đến điểm cuối, cô bé mới lựa chọn xuất hiện".

"Vì lí do bề ngoài, thậm chí những đứa trẻ khác nhìn thấy cô bé đều xua đuổi, ước chừng cô bé cũng không sống được lâu trong bộ lạc".

Dương Thiên hơi trầm mặc.

Advertisement
';
Advertisement