Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

“Được rồi! Đại Tráng, còn có tất cả mọi người, lúc chơi đùa phải cẩn thận một chút!”, Khúc Hân đứng dậy, nghiêm mặt nói.

Nếu không phải trên người bọn họ có thuốc giải độc trân quý, vậy thì Đại Tráng trúng độc của rắn năm màu, không đến 2 giờ nhất định sẽ mất mạng.

“Bọn em nhớ rồi, chị Tiểu Hân.”, một đám trẻ con nói lớn.

“Tiểu Vũ, đây là lục lạc chị Tiểu Hân tặng các em, các em có nguy hiểm gì thì liền lắc lục lạc này, chị Tiểu Hân và anh Vũ Linh sẽ biết, rất nhanh đến bên các em, nhớ chưa?’, Khúc Nham lấy ra một cái lục lạc nhỏ màu vàng, không yên tâm nói.

“Vâng! Chị Tiểu Hân, Tiểu Vũ nhớ rồi.”, Tiểu Vũ nhận lục lạc, vui vẻ nói.

“Được rồi, Tiểu Vũ, Tiểu Đình, các em đi chơi đi! Đại Tráng, em lớn thì xem chừng các em ấy.”, Khúc Hân nói.

“Vâng, vâng, đi chơi thôi.”, đám trẻ con cười nói, vui vẻ chạy đi.

Dương Thiên ở bên cạnh, nhìn hai người, hắn thấy ánh mắt của Vũ Linh dường như không hề rời khỏi Khúc Hân. Khóe miệng khẽ lộ ra ý cười.

“Xem ra Vũ Linh và Khúc Hân là một đôi nhỉ?”, Dương Thiên trong lòng âm thầm nghĩ.

“Được rồi, Dương Thiên, ta mang ngươi đi thăm bộ lạc của chúng ta.”, Khúc Hân quay đầu, ánh mắt của Vũ Linh lập tức chuyển sang Dương Thiên.

“Người trong bộ lạc của các ngươi rất ôn hoà và đoàn kết.”, Dương Thiên đi dạo một lúc, cảm thán nói.

Trên đường hắn đi, thấy vô luận là người già hay là trẻ nhỏ đều có dáng vẻ vô cùng hoà thuận vui vẻ. Không có chút tranh cãi nào.

“Ha ha, Dương Thiên, chúng tôi đều là người của bộ lạc Khúc Nham, nhất định phải đoàn kết lại. Lúc trước lần đầu gặp ngươi, còn nghi ngờ ngươi là người của bộ lạc khác phái đến, vì thế phản ứng mới có chút lớn. Xin lỗi nha.”, Vũ Linh xin lỗi nói.

“Phản ứng của ta mới là lớn! Dương Thiên, ngươi không nên để bụng.”, Khúc Hân hơi đỏ mặt nói.

Đến đệ tử hạch tâm của Thiết Sơn Môn là Thanh Vân cũng đối với Dương Thiên cung kính như vậy, địa vị thân phận của Dương Thiên hẳn rất cao, muốn tiêu diệt bộ lạc của bọn họ thì chỉ cần một câu nói là được.

Cho dù là người đứng đầu cấp Hắc Động của những bộ lạc khác thì thân phận địa vị cũng không bằng Dương Thiên, vì vậy Dương Thiên căn bản không thể là người của bộ lạc khác.

Làn trước, Dương Thiên vì có việc gì đó mà trùng hợp gặp bọn họ, sau đó muốn ở bộ lạc tá của bọn họ túc một đêm.

Dương Thiên lắc lắc đầu nói: “Ta hiểu.”

Hắn bây giờ mới chân chính thấy rõ về bộ lạc Khúc Nham, bảo là bộ lạc, thực tế là một gia đình vô cùng đoàn kết, chỉ là, sự ấm áp trong lòng bọn họ chỉ thể hiện ra với người nhà, còn đối với người ngoài, thì hoàn toàn là một bộ dạng lạnh nhạt, cảnh giác và bài xích.

“Dương Thiên, thực lực của ngươi bây giờ rất là thấp đấy, không có cao bằng ta, nhìn tuổi của ngươi còn lớn hơn ta nữa!”, Khúc Hân ở một bên không hiểu nói.

Nói chung, người của những thế lực lớn đó đều có thực lực rất cao.

Dương Thiên cười nói: “Tư chất của ta ngu dốt! So ra thì kém các ngươi. Thực lực của Vũ Linh ngược lại không tồi.”

“Đương nhiên rồi, anh Vũ Linh là thiên tài đệ nhất của bộ lạc Khúc Nham chúng ta đấy, bây giờ tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cấp Tinh Chủ cấp 8, đợi sau này nhất định có thể đột phá cấp Hắc Động!”, nói đến Vũ Linh, trên mặt Khúc Hân đầy hưng phấn nói.

“Ha ha, muốn đột phá cấp Hắc Động vô cùng khó khăn, ta cũng không nắm chắc.”, Vũ Linh cười nói. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Khúc Hân, sự vui sướng trong mắt làm thế nào cũng không thể biến mất.

Mấy người tươi cười nói chuyện với nhau một lúc.

Một lúc sau, Dương Thiên tò mò hỏi: “Thực lực của bộ lác các ngươi rất tốt, không nghĩ đến việc vào trong thành Thuỷ Nguyên sao? Ở trong thành Thuỷ Nguyên cũng an toàn hơn?”

Dương Thiên hỏi điều này, sắc mặt của Vũ Linh và Khúc Hân hơi trầm xuống.

Một lúc sau, Vũ Linh mới lắc đầu cười khổ: “Muốn chuyển đến thành Thuỷ Nguyên vô cùng khó khăn, gần thành Thuỷ Nguyên có vô số bộ lạc, có ai không muốn tiến vào thành Thuỷ Nguyên chứ? Nhưng địa bàn trong thành Thuỷ Nguyên, đều bị những thế lực lớn chiếm rồi, mấy chục nghìn người của bộ lạc lạc Khúc Nham chúng tôi, muốn có một chốn dung thân cũng rất khó khăn.”

Khúc Hân ở bên cạnh khẽ thở dài: “Bộ lạc Khúc Nham của chúng tôi, cố gắng mấy trăm năm, nỗ lực không ngừng để làm được điều này. Chúng tôi đang đợi, đợi đến khi anh Vũ Linh đột phá cấp Hắc Động, sau đó lại bồi dưỡng ra một cấp Hắc Động nữa, chúng tôi sẽ có chút cơ hội tiến vào trong thành Thuỷ Nguyên.”

Dương Thiên hơi trầm mặc, đúng vậy, thành Thuỷ Nguyên thì an toàn, nhưng đối với những bộ lạc nhỏ mà nói, lại là khát vọng khó với tới.

Vũ Linh tiếp tục nói: “Sư phụ của ta, còn có đám người Vân Sơn vẫn luôn nỗ lực vì điều này.”

Khúc Hân trên mặt đầy khao khát nói: “Ta hy vọng nhìn thấy có một ngày, bộ lạc Khúc Nham của chúng ta có thể xuất hiện vài cường giả cấp Hắc Động, trực tiếp tiến vào thành Thuỷ Nguyên, trở thành thế lực của bản thân bộ lạc Khúc Nham chúng ta. Đám người Vân thúc cũng không cần mỗi ngày tiến vào nơi nguy hiểm như dãy núi Thanh Dương để săn bắt con mồi, đám Đại Tráng, Tiểu Vũ, Tiểu Đinh cũng có thể vô ưu vô lo mà trưởng thành, những ngày này đến bao giờ mới đến đây?”

Nói đến đây, Khúc Hân có chút thất lạc.

“Nhất định sẽ có một ngày như vậy, Tiểu Hân.”, trên mặt Vũ Linh lộ ra sự kiên định.

Advertisement
';
Advertisement