Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị - Dương Thiên (full)

Dương Thiên hơi liếc nhìn Thanh Vân, sau đó Thanh Vân đi lên phía trước nói: “Thổ bá, các người ép giá yêu thú như thế không hay đâu?”

“Đúng! Đúng! Thiếu gia Thanh Vân, chúng tôi cũng chỉ tham lam một chút thôi, chúng tôi lập tức nâng giá lên.”

Dương thiên rõ ràng là giúp đỡ cho bộ lạc Khúc Nham.

“Vân Sơn, chất lượng những yêu thú này của các ngươi rất không tồi, chúng ta đồng ý trả thêm 30% so với giá thị trường để mua, sau này giá yêu thú của các ngươi đều sẽ như vậy.” Thổ bá lớn giọng nói.

Trên mặt đám người Vân Sơn, Vũ Linh, Khúc Hân lộ ra sự vui vẻ.

Để bộ lạc phát triển, mỗi năm cần hao phí một lượng lớn tài nguyên, nhiều thêm 30% tài nguyên nói không chừng bộ lạc Khúc Nham sau này sẽ có thể bồi dưỡng ra cường giả cấp Hắc động thứ 2.

Việc buôn bán yêu thú rất nhanh đã kết thúc, Dương Thiên và Thanh Vân cũng chuẩn bị rời đi.

Đám người Vũ Linh thấy thân ảnh Dương Thiên rời đi, thì lập tức đuổi theo.

“Sao vây?”, nhìn đám người trước mắt, Dương Thiên hỏi.

“Xin lỗi! Dương Thiên, lúc trước chúng ta không nên bài xích ngươi như vậy.”, đám người Vũ Linh, Khúc Hân nói xin lỗi.

Dương Thiên lắc đầu nói: “Không sao, các ngươi đối với người ngoài giữ tâm lý cẩn thận là đúng.”

Dương Thiên không cảm thấy bọn họ có chỗ nào không đúng, nếu ở trên trái đất, bỗng nhiên có một người lạ từ hành tinh khác đến, hắn nhất định sẽ vô cùng cảnh giác.

“Dương Thiên, trước hết là cho chúng ta không đúng, bây giờ xin lỗi, tôi có thể mời ngươi đến bộ lạc một lần nữa không, bọn ta muốn nhận lỗi.”, trong mắt Vũ Linh lộ ra sự khát cầu nói.

“Đúng thế! Dương Thiên, ngươi giúp chúng ta một việc lớn như vậy, cha ta nhất định sẽ rất cảm kích ngươi.”, Khúc Nham chờ đợi nói.

Dương Thiên nghĩ nghĩ, gật đầu, không từ chối.

Hắn có thể tạm thời ở lại bộ lạc Khúc Nham, mà Tiểu Quang có thể từ từ giám sát những thế lực ở trọng thành Thuỷ Nguyên.

Mà ở trong bộ lạc ngoài thành, lại không có cường giả cấp Viên Mãn, cấp Lĩnh Chủ nào dò xét, hắn có thể không cần lo lắng đề phòng.

Dương Thiên không thể nào vì lúc trước đám người Vũ Linh, Khúc Hân cảnh giác, lạnh nhạt với hắn mà ôm oán hận trong lòng, trong lòng hắn vô cùng lãnh tĩnh, đến bộ lạc Khúc Nham đối với hắn có lợi thì hắn liền đến.

Đợi đến lúc trở lại bộ lạc Khúc Nham, Khúc Hân lập tức chạy về nhà, sau đó cùng Khúc Nham nói chuyện, bao gầm cả việc yêu thú bọn họ săn bắt có thể bán nhiều hơn 30% giá cả.

Khúc Nham cường tráng cao lớn đi ra, đến trước mặt Dương Thiên, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngươi Dương Thiên, bộ lạc chúng ta nhờ có ngươi tuỳ ý giúp đỡ một lần, mà lấy được lợi ích lớn như vậy.”

Khúc Nham nói xong, ánh mắt nhìn về tất cả mọi người trong bộ lạc, nói: “Mọi người nghe đây, sau này Dương Thiên chính là khách nhân tôn quý nhất của bộ lạc chúng ta.”

Toàn bộ người trọng bộ lạc nhìn Dương Thiên cũng không có sự cảnh giác đó nữa, mà là sự cảm kích. Việc Dương Thiên giúp đỡ bọn họ, bọn họ đều đã biết rồi. Bọn họ sẽ đem Dương Thiên trở thành quý nhân của bộ lạc mình.

Bọn họ đối với người ngoài rất là cảnh giác, nhưng đối với khách của bộ lạc mình, lại là thái độ rất hữu hảo.

Một lúc sau, Khúc Nham rời đi, bộ lạc cũng hồi phục lại sự vận động bình thường.

“Ha ha, Dương Thiên, lần trước ngươi đến đây, chúng ta quá cảnh giác rồi, thật xin lỗi, lần này, ta mang ngươi đi thăm quan bộ lạc của chúng ta.”, Vũ Linh cười nói.

Khúc Hân ở bên cạnh cũng khẽ cười.

“Anh Vũ Linh, chị Tiểu Hân, anh Đai Tráng vừa mới bị thương rồi.”, đột nhiên, một cô bé chỉ khoảng 7,8 tuổi, tóc tết hai cái sừng dê chạy đến, một mặt kinh hoàng nói.

“Tiểu Vũ, Đại Tráng đang ở đâu? Mau dẫn chúng ta đi!”, sắc mặt Vũ Linh và Khúc Hân khẽ biến, vội vàng hỏi.

“Anh chị mau theo em.”, Tiểu Vũ nói xong, nhanh chóng chạy về phía xa. Mặc dù Tiểu Vũ chỉ mới 7,8 tuổi, nhưng tốc độ lại rất kinh người.

Trong bí cảnh Tụ Tinh này, thực lực phổ biến của mọi người so với những nơi khác thì cao hơn một mảng lớn.

Dương Thiên có thể cảm giác được, linh lực trong bí cảnh Tụ Linh này so với bí cảnh Hư Vô thì nồng đậm hơn không chỉ 10 lần! Vì vậy việc tích trữ năng lượng so với nơi khác thì dễ dàng hơn nhiều.

Rất nhanh, bọn họ đã đến chỗ đó, ở đó đã có mười mấy đứa trẻ, còn có một bé trai 12 tuổi đang nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Chân của bé trai bị thương rất nặng, có một vết thương giống như bị rắn cắn.

“Đại Tráng!”, Vũ Linh và Khúc Hân vội vàng chạy qua.

“Có chuyện gì?”, Vũ Linh hỏi đứa trẻ bên cạnh.

“Anh ấy vì cứu em, mới bị rắn năm màu cắn bị thương.”, bên cạnh, có một cô bé khoảng 10 tuổi khóc nói. Bé là Tiểu đình, em gái của đại Tráng.

“Rắn năm màu? Sắc mặt Vũ Linh và Khúc Hân khẽ biến, sau đó Vũ Linh trực tiếp lấy trong lòng ra một cái bình ngọc, sau đó từ trong bình ngọc lấy ra một giọt chất lỏng sền sệt. Bôi lên miệng vết thương của Đại Tráng.

Dương Thiên ở một bên nhìn, hắn nhìn bình ngọc này, hắn biết vật bên trong chiếc bình ngọc tinh xảo này, là một chất lỏng giải độc vô cùng trân quý, không ngờ Vũ Linh lại không chút do dự lấy ra cho Đại Tráng dùng.

Cuối cùng, Vũ Linh và Khúc Hân cẩn thận quan sát vết thương của Đại Tráng, xác định không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đại Tráng, ngươi không sao chứ?”

“Anh Đại Tráng. Anh còn đau không?”

……

Một đám trẻ con lập tức vây lại, quan tâm hỏi.

Dại Tráng thử đứng lên, ngoài miệng vết thương còn có chút đau, thân thể có chút hư nhược ra, thì không có việc gì.

“Cảm ơn anh Vũ Linh, chỉ Tiểu Hân.”, Đại Tráng vui vẻ nói

Advertisement
';
Advertisement