Hắn không có cảm tình với yêu thú, bản thân có năng lực, đương nhiên sẵn lòng cứu một thành viên của nhân tộc.
Bóng người Dương Thiên xuyên qua các nơi khác, ở đâu xảy ra nguy hiểm thì hắn liền ra tay. Hắn cũng là một thành viên của đội ngũ này.
Sau khi Ngư Lân giết chết Oa Luân, liền đến bên thân thể của Oa Luân, thu hết binh khí, sau đó nhìn về các hướng khác, ánh mắt kinh ngạc nhìn Dương Thiên đang xuyên thẳng qua đám người.
"Ngư Lân, mau đến giúp ta!" Ở đằng xa, Long Quật vội vàng nói.
"Đến đây". Ngư Lân vội vàng bay qua.
Trong mắt Tạp Vạn lộ vẻ tuyệt vọng, ông ta nhìn thấy Oa Luân bỏ mạng.
Ông ta nhìn người của nhân tộc, muốn bay qua giết chết nhưng bị Long Quật quấn lấy gắt gao.
Chúng không thể tự bạo, rất ít người lựa chọn tự bạo trong chiến trường Hư Vô.
Vì nếu cảnh giới không chênh lệch nhiều, cơ bản tự bạo sẽ không gây ra vết thương trí mạng cho người khác, dùng một số bảo vật có thể hồi phục, cho dù chết đi cũng hi vọng giết chết thiên tài của tộc quần khác trong trận chiến của chúng, cho nên chúng sẽ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
Giả sử phản công trước khi chết, chúng kéo theo một người của nhân tộc thì đã được lời rồi.
"Nhân tộc, các ngươi đừng đắc ý, các ngươi chắc chắn sẽ bị yêu tộc chúng ta tiêu diệt". Tạp Vạn phẫn nộ nói.
Vù!
Một tia sáng màu vàng lấp lóe, chỗ mi tâm của Tạp Vạn xuất hiện một vết thương lớn, màu chảy ra từ trong đó.
"Nhanh chóng giải quyết đám người yêu tộc còn lại, sau đó rời khỏi đây!" Giải quyết xong hai người Oa Luân và Tạp Vạn, Ngư Lân và Long Quật cũng nhanh chóng tham gia vào chiến trường của cấp Hắc Động hậu kì, nhóm cường giả yêu tộc cấp Hắc Động hậu kì không có năng lực phản kháng, nhanh chóng chết đi.
Cuối cùng, Ngư Lân thu toàn bộ thi thể của cường giả yêu tộc bỏ mạng, lấy phi thuyền ra nói: "Mọi người lên phi thuyền, chúng ta rời khỏi đây".
Vù...
Sau vài giờ, một chiếc phi thuyền dài đến một nghìn mét đỗ ở đây.
"Ồ? Mùi vị của yêu tộc? Trước đó ở đây đã chết rất nhiều yêu tộc?" Một cự trùng màu đen có mười sáu chân, toàn thân dài năm mươi mét bay ra khỏi phi thuyền.
"Ha ha, vừa hay con trai của ta thiếu thức ăn". Cự trùng màu đen hơi suy nghĩ.
Bên cạnh của ông ta lập tức xuất hiện trên trăm con cự trùng màu đen cỡ nhỏ, sau đó nuốt trọn toàn bộ xác chết và máu của nhóm cường giả yêu tộc bỏ mạng còn lại trong khu vực này.
Cuối cùng, cự trùng màu đen rời đi, toàn bộ khôi phục lại vẻ yên bình, chỉ còn lại một số mảnh vỡ binh khí không có tác dụng nào.
Đây là chiến trường Hư Vô, cho dù chết đi thì trong một ngày, thậm chí không để lại dấu tích tồn tại của mình.
Vì ở đây có rất nhiều cường giả thuộc yêu tộc, trùng tộc và tộc thảo mộc thích chiếm đoạt thi thể, nâng cao thực lực của bản thân, chúng được xưng là "nhân viên vệ sinh" của chiến trường Hư Vô.
Trong một khu vực, chiếc phi thuyền dài đến ba nghìn mét đang bay, sắc mặt của người trên đó mang nét cười.
"Lần này chúng ta tiêu diệt một đội ngũ của yêu tộc, diệt sạch hai cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong và sáu mươi cường giả cấp Hắc Động hậu kì, mặc dù chúng ta trọng thương bảy người, nhưng không ai bỏ mạng". Khuôn mặt cứng nhắc của Ngư Lân lại nở một nụ cười.
"Quy tắc cũ, ta chọn một số chiến lợi phẩm giành được từ thủ lĩnh dị tộc kia đầu tiên, các ngươi chia đều số dư ra, ai cống hiến nhiều có thể nhận nhiều hơn". Ngư Lân liền nói.
Tay phải ông ta vung lên, sau đó trước mắt xuất hiện một bảo vật cỡ lớn, có thể quý giá hoặc bình thường.
Khuôn mặt phần đông người cũ bên dưới cũng nở nụ cười mãn nguyện, đến một số thành viên mới cũng mang nét cười.
Người yếu nhất của đội ngũ yêu tộc này là cường giả cấp Hắc Động hậu kì, tài sản trên người có ít nhất mấy triệu điểm tích lũy, cũng chính là mấy tỷ Hỗn Độn tệ.
Thế nhưng, chúng có một phần tài sản ở trong tài khoản của bản thân, nhóm người Dương Thiên không thể lấy được.
Thứ họ có thể phân chia chỉ có một số loại đồ vật như binh khí, dược thảo quý giá, linh quả, phi thuyền và một vài khoáng thạch kì lạ.
Cuối cùng, Ngư Lân lựa chọn binh khí của Oa Luân, còn có một linh quả quý giá, Long Quật lựa chọn binh khí của Tạp Vạn và một số dược thảo, những thứ khác không có tác dụng lớn với họ, họ không để mắt đến.
Tiếp theo bảo vật được chia đều dựa theo số người.
Ngư Lân ước chừng giá trị khoảng sáu mươi tỷ Hỗn Độn tệ, nếu chia đều hơn một trăm người, mỗi người có thể lấy được khoảng sáu trăm triệu.
"Ngư Lân đối đãi thuộc hạ không tệ". Dương Thiên thầm nói trong lòng. Mặc dù họ vừa mới dến, Ngư Lân không quá hài lòng với họ nhưng vẫn chia ra bằng nhau.
Những binh khí và phi thuyền đều vô dụng với hắn, hắn lựa chọn một số dược thảo và linh quả, ước chừng khoảng sáu trăm nghìn điểm tích lũy.
"Ha ha, trong chốc lát thu hoạch được bảo vật có giá sáu trăm triệu Hỗn Độn tệ, lần này có được vượt qua lần thu hoạch mười năm trước".
"Ừm, chúng ta còn không có thương vong".
"Ta lại nhận được một số tài nguyên, có thể đổi một thần binh cấp mười đỉnh cấp".
"Lần này thu hoạch lớn, nhiều lần như vậy thì tốt".
...
Một số người đang cười nói.
Đến khuôn mặt của nhóm người Barron cũng nở nụ cười, họ vừa đến đã có thu hoạch lớn như vậy.
"Dật Hiên, cảm ơn ngươi cứu ta".
"Cảm ơn".
...
Một số người đang nói cảm ơn Dương Thiên. Trước đó Dương Thiên cứu vài người mới, còn có một người cũ.
Dương Thiên mỉm cười phất tay.
Trong phi thuyền, rõ ràng mọi người đều cười đùa trò chuyện với nhau, trải qua trận chiến lần này, quan hệ giữa mọi người càng trở nên hòa hợp rất nhiều.
Dù sao tất cả trải qua cuộc chiến sinh tử cùng nhau.