17.
Cái người từ đầu buổi đến giờ vẫn luôn giữ trạng thái “câm điếc” cuối cùng cũng có phản ứng, Từ Hành Chi lên tiếng: “Vợ à, em đạp lên chân anh rồi.”
Quả thật là kỳ tích mà.
Tôi quay lại nhìn anh ta, giả vờ khóc lóc: "Chồng à, mau giải thích một câu đi!"
Cuối cùng, Từ Hành Chi cũng rời mắt khỏi điện thoại, lạnh lùng nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi sợ sệt nhìn anh ta một cái, rồi rụt lại sau lưng mẹ chồng, khẽ nức nở: "Xin lỗi anh, tất cả là tại em, em khiến anh bị mắng. Về nhà em sẽ tự mình vào phòng làm việc, quỳ trên ván giặt ba tiếng đồng hồ."
Lần này mẹ chồng thật sự tát anh một cái: "Con ở nhà còn ngược đãi Gia Gia sao?"
Ba chồng: "Nghịch tử!"
Từ Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Đột nhiên anh lại cười, đưa điện thoại cho tôi, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, khi nãy anh cầm nhầm rồi, điện thoại này là của em đó."
!!!
18.
Tôi run rẩy đưa tay ra định cầm lấy.
Nhưng anh ta lại đổi hướng, mỉm cười nói với tôi: "Hay là để anh giữ hộ em trước, dù gì anh cũng sắp đi công tác rồi."
Anh ta nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm cùng nụ cười đầy ẩn ý: "Em cũng nên nhìn anh một chút."
Ba chồng hừ lạnh: "Thế còn tạm được. Đối xử tốt với vợ con đi."
Mẹ chồng cũng vỗ nhẹ tay tôi: "Nó mà dám bắt nạt con, cứ nói với ba mẹ."
Tôi sợ sệt nhìn Từ Hành Chi một cái.
Anh cũng nhìn tôi. Trên khuôn mặt là nụ cười, nhưng ánh mắt đen láy lại lạnh như băng.
Thật đáng sợ!
Tôi cố gắng nhớ lại.
Lúc xuống xe, tôi đã tắt điện thoại hơi vội.
Vì hình tượng thường ngày của tôi là người vợ dịu dàng, hiền thục.
Nên tôi đã không kịp thoát tài khoản phụ…
Lịch sử trò chuyện của tôi và Trần Cẩm Ngôn…
19.
Tôi tự hỏi, nếu vụng trộm bị bắt quả tang thì khi ly hôn mình còn có thể được chia tài sản không?
Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu Từ Hành Chi thực sự có bản lĩnh thì cứ ly hôn đi.
Ly hôn xong tôi cũng sẽ tiếp tục cuộc sống của riêng mình.
Giống như chị tôi, mở công ty giải trí, thích ai thì qua lại với người đó!
Nghĩ thông suốt rồi, tôi bình tĩnh hơn nhiều.
Bất kể anh ta nhìn tôi như thế nào, tôi vẫn cúi đầu, thể hiện dáng vẻ của người bị hại.
Cũng giống như việc tôi biết anh ta phản bội tôi vậy, bị người khác biết cũng khiến tôi giận dữ.
Anh ta chắc chắn cũng sẽ không đem chuyện này nói ra đâu. Bởi vì rất mất mặt.
Quả nhiên, Từ Hành Chi quay qua nói với ba mẹ chồng: “Ba mẹ nghĩ gì thế, sao con nỡ đối xử không tốt với Gia Gia được chứ?”
Lúc này, người giúp việc mang thức ăn lên, bảo rằng đã có thể dùng bữa.
20.
Trên bàn ăn, vẫn như mọi khi, tôi ân cần gắp thức ăn cho Từ Hành Chi. Nhìn anh ta ăn mà còn vui hơn là lúc bản thân mình ăn nữa.
Hoàn toàn diễn xuất sắc vai một người vợ hiền thục.
Tôi còn chu đáo chăm sóc ba mẹ chồng, múc canh và gắp đồ ăn cho họ, bận hơn cả con ong thợ.
Ba mẹ chồng không ngừng khen ngợi tôi, nói rằng nuôi con trai không bằng cưới được con dâu tốt.
Họ còn nói họ có một toà nhà đang cho thuê, sau này sẽ để cho tôi thu tiền thuê đó làm tiền tiêu vặt.
Tôi hoảng sợ từ chối: “Ba mẹ, không cần đâu, ba mẹ đã cho con quá nhiều rồi, con tiêu không hết đâu.”
Tôi nhìn Từ Hành Chi, cười rạng rỡ: “Với lại, những thứ trong nhà đều là anh ấy làm chủ, con là phụ nữ, cầm nhiều tiền thế làm gì?”