CÔ VỢ TRÀ XANH CỦA TỔNG TÀI LẠNH LÙNG - Từ Hành Chi (FULL)

10.

 

Buổi tối, chồng tôi đi tắm. 

 

Tôi thì nằm sấp trên giường chơi điện thoại.

 

Trần Cẩm Ngôn đang kể cho tôi nghe mấy tin đồn trong giới giải trí. Tôi nghe mà thấy thú vị vô cùng. 

 

Cậu ấy lại hỏi tôi: "Chị à, chị có muốn xem cơ bụng không?"

 

Tôi nuốt nước bọt.

 

Bức ảnh của cậu ấy được gửi qua. 

 

Ngoài cơ bụng ra, vẫn còn có vài giọt nước lấm lem trên đó.

 

Cậu ấy nói: "Chị ơi, em nhớ chị lắm. Gần đây em không có nhiều lịch trình, khi nào chị mới đến thăm em được?"

 

"Chị không đến cũng không sao, em chỉ là nhớ chị chút xíu thôi."

 

11.

 

Tôi vội vàng an ủi cậu ấy: "Ngoan nào, mấy ngày nữa chồng chị đi công tác rồi, đến lúc đó chị sẽ đến thăm em nha."

 

Chồng tôi nói anh ấy sẽ đi công tác ở thành phố S.

 

Mà trùng hợp là Bạch Sương Sương, ánh trăng sáng của anh cũng đang quay phim ở khách sạn H cũng thuộc thành phố S.

 

Tôi tặc lưỡi một cái.

 

Kẻ phản bội người khác, có ngày cũng sẽ bị người khác phản bội lại thôi.

 

Cánh cửa phòng tắm được mở ra.

 

Tôi lập tức nói: "Không nói nữa."

 

Sau đó xóa cuộc trò chuyện rồi thoát khỏi tài khoản phụ. Nhanh chóng với ngay cuốn sách bên cạnh để đọc.

 

Từ Hành Chi bước đến bên tôi, rút cuốn sách ra khỏi tay tôi: "Vợ ơi, chúng ta đi ngủ nhé."

 

Tôi ngoan ngoãn ừ một tiếng, xấu hổ không dám nhìn anh ta.

 

Cuối cùng lại bị anh ta bắt nhìn vào mắt.

 

Haizzz.

 

Tôi lại lời rồi.

 

12.

 

Cuối tuần, chúng tôi về nhà ba mẹ chồng ăn cơm.

 

 

Thứ hai anh ta sẽ đi công tác.

 

Tôi không kìm nổi sự mong đợi, thậm chí còn run tay vì phấn khích.

 

Quả nhiên, lén lút thì kích thích hơn hẳn.

 

Tôi nói với chị gái: “Chị cũng nên kết hôn đi, sẽ có thêm nhiều trải nghiệm thú vị lắm đó.”

 

Chị đáp lại: “Đánh nhau với người thứ ba, tư, năm, sáu à?”

 

“Lén lút vụng trộm, rất kích thích đó nha.”

 

Chị không thèm để ý đến tôi nữa.

 

Tôi mở điện thoại kiểm tra Weibo, nhìn thấy Bạch Sương Sương đăng bài nói rằng cô ta bị bệnh, đang được truyền nước ở bệnh viện.

 

Tôi liếc nhìn Từ Hành Chi đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy tiếc thay cho anh ta.

 

Khó khăn lắm mới có cơ hội lén đến thành phố S, vậy mà gặp phải một "mỹ nhân bệnh tật", chắc chắn là có chút tiếc nuối.

 

Tôi không kìm được mà đăng nhập vào tài khoản phụ: “Cục cưng, gần đây thế nào rồi?” 

 

Trần Cẩm Ngôn lập tức gửi cho tôi một bức ảnh.

 

Cậu ấy đang tập thể hình, mồ hôi lăn dài trên cơ bắp…

 

“Chị quan tâm em như vậy, em sao có thể để chị phải lo lắng được.”

 

Cậu ấy phấn khích gửi thêm vài tấm hình nữa, nói là đã học nấu ăn ở nhà, chỉ đợi tôi qua sẽ nấu cho tôi ăn.

 

Tôi vừa định nhìn kỹ hơn thì xe đã đến nơi.

 

Từ Hành Chi cũng mở mắt.

 

Tôi vội tắt điện thoại.

 

13. 

 

Mẹ chồng vẫn nhiệt tình như mọi khi, kéo tôi nói chuyện này chuyện kia.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Đồ đạc trong tay chúng tôi cũng đã có người giúp việc cầm hộ. 

 

Bà dẫn tôi lên lầu, tặng tôi một bộ trang sức, chỉ nhìn một cái là biết đồ đắt tiền.

 

Tôi cảm động đến đỏ cả mắt.

 

Bà vỗ nhẹ tay tôi: “Hành Chi là một đứa cuồng công việc, ngay cả tuần trăng mật cũng chưa đi với con, trong lòng con chắc hẳn có chút ấm ức. Mẹ đều biết cả. Nếu nó có chỗ nào không đúng, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ nói lại với nó giúp con.”

 

Tôi khịt khịt mũi: “Mẹ ơi, không sao đâu, dù có chịu bao nhiêu uất ức, con cũng sẽ vui vẻ đón nhận. Hành Chi tuy hay lạnh lùng với con, nhưng con đã quen rồi.”

 

Bà vỗ vỗ vào tay tôi với vẻ thương xót: “Đúng là một đứa trẻ ngoan.”

 

 

Advertisement
';
Advertisement