Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Bước vào trong lều vải, nhìn những người bệnh nằm trên giường, hơn phân nửa sắc mặt ửng đỏ, tinh thần uể oải, Giang Khương cũng không nhịn được mà thở dài.   

Trong tình huống vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể, hệ thống miễn dịch của cơ thể sẽ tiến hành phản kích. Phản ứng đầu tiên chính là nóng lên. Mà những người này, phần lớn là đang trong quá trình nóng sốt.   

- Đại tá Giang, những người bị lây nhiễm đang dần sốt cao. Căn cứ theo tài liệu biểu hiện, bệnh tình sẽ kéo dài từ bảy đến mười ngày. Thời kỳ ủ bệnh là hai đến ba ngày, thời gian bộc phát là từ hai đến ba ngày. Thời gian khôi phục cũng từ hai đến ba ngày.   

Lô Bỉnh Nguyệt cười khổ nói:   

- Nhưng trước mắt xem ra, người có thể đến thời kỳ khôi phục không nhiều. Người chết đã vượt qua 60%.   

Giang Khương cau mày, nhìn những bệnh nhân xung quanh, lãnh đạm nói:   

- Phương án trị liệu trước mắt như thế nào?   

- Phương án trị liệu đã thương lượng qua với các chuyên gia hướng dẫn. Trước mắt là tiến hành truyền dịch, hạ nhiệt, cải thiện tuần hoàn.   

Nói đến đây, Lô Bỉnh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Hiện tại, chúng tôi vẫn chưa tìm được loại thuốc có thể kháng virus hữu hiệu. Cho nên…   

- Tôi hiểu rồi.   

Giang Khương gật đầu một cái, nhìn Lô Bỉnh Nguyệt đang cảm thấy bất đắc dĩ, nói:   

- Trước mắt tổ nghiên cứu virus đang bắt đầu nghiên cứu huyết thanh kháng virus ở người. Công việc thí nghiệm virus và các loại thuốc cũng đang được tiến hành song song. Tôi nghĩ hẳn rất nhanh sẽ có biện pháp. Chẳng qua thời gian này phải vất vả cho mọi người rồi.   

- Đây là việc chúng tôi nên làm. Nhưng phải mau chóng tìm được loại thuốc hữu hiệu. Nếu không, ba ngày nữa, chúng ta sẽ phải đối mặt với đợt tử vong rất lớn.   

Đôi mày thanh tú của Lô Bỉnh Nguyệt cau chặt lại, nhìn Giang Khương nhắc nhở. Bây giờ cô thật sự ký thác toàn bộ hy vọng vào Đại tá Giang Khương.   

Trong sự kiện dịch bệnh ở bệnh viện Đa khoa Ba quân chủng, nghe nói là một tay vị Đại tá Giang Khương này chống đỡ, trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành khống chế dịch bệnh. Tuy nói các báo cáo đều thêm thắt chi tiết hư cấu, đồng thời dân trong ngành cũng cho rằng vị Đại tá Giang Khương này có bối cảnh kinh người, nên mới cố ý tung hô như thế. Nhưng cô thuộc giới cao tầng trong quân đội, đối với toàn bộ quá trình đều hết sức rõ ràng, biết được cách làm việc của Đại tá Giang thật sự rất kinh người.   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.   

Thấy Giang Khương gật đầu, Lô Bỉnh Nguyệt không nói gì thêm. Chuyện này cũng không thể gấp được. Mặc dù cô không biết rốt cuộc là phương diện nào phụ trách công việc này. Nhưng nếu có Đại tá Giang ở đây, tất nhiên là đại diện cao nhất cho quốc nội.   

Nhìn tình huống bên trong lều thêm một lần, Giang Khương không ở lại nữa, chậm rãi bước ra khỏi lều. Đối với tình hình lây nhiễm trước mắt, hắn không có ý kiến. Nói thế nào, việc nghiên cứu virus phải do những người chuyên nghiệp nghiên cứu. Xử lý cũng nên giao cho bọn họ thì đúng hơn.   

Sau khi ra ngoài, Giang Khương nhìn vào phòng nghiên cứu virus, thấy mọi người đều đang bận rộn, cũng không vào đốc thúc làm gì. Tư chất và năng lực của các thành viên Thiên Y Viện là không thể nghi ngờ.   

Nhưng thời gian trước mắt thật sự quá vội. Ba ngày phải tìm ra thuốc kháng, điều này hết sức khó khăn, nhưng cũng phải thử vận khí một chút.   

Dĩ nhiên, hắn cảm thấy vận khí này cũng không dễ đến. Mặc dù hắn không phải chuyên gia vi khuẩn học, nhưng trong thời gian ở Thiên Y Viện, hắn cũng học được rất nhiều. Nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua con virus tương tự. Nói cách khác, loại virus này là virus kiểu mới chưa biết tên. Hơn nữa tính nguy hiểm của nó cao nhất từ trước đến nay.   

Cho dù với năng lực của phòng nghiên cứu virus của Thiên Y Viện, muốn trong mấy ngày ngắn ngủi tìm ra được phương pháp khống chế, vận khí cần đến phải rất tốt.   

Tại một dãy núi cách xa mấy trăm cây số.   

Ngọn núi cao nhất chẳng khác nào một tấm thần bia, cao vút qua mây. Bây giờ đang là buổi tối, nhìn qua lại càng u ám hiểm trở.   

Nhưng ở sườn núi lại có một ngôi miếu hùng vĩ. Ngôi miếu này được xây dựng từ những tảng đá nặng mấy tấn, cao đến mấy chục thước. Nhìn qua rất xù xì nhưng lại rất đẹp.   

Bên trong miếu, không gian cực lớn, khoảng sáu bảy chục thước. Hơn nữa còn rất sâu. Hai bên có mười mấy cây cột, trên một cây cột có một chậu lửa. Bên trong chậu lửa có ngọn lửa màu xanh, chiếu sáng toàn bộ không gian thành một màu xanh.   

Ở sâu bên trong có một bức tượng thần cao hai chục thước, làm bằng đá, hình người đầu sư tử, điêu khắc rất sống động, uy nghiêm. Chung quanh tượng thần có mấy chục tượng thần khác. Tất cả đều là đầu thú thân người, nhưng so với tượng thần đầu sư kia thì thấp hơn hai ba thước.   

Chính giữa tượng thần đầu sư có một tấm cửa đá cao ba thước, rộng hai thước. Đứng hai bên là những người da đen gắn đầy lông chim, trên người vẽ hoa văn canh phòng.   

Hoa văn trên người những người này đều là màu vàng, hơn nữa trên trán còn xăm một con sư tử màu vàng, hàn ý bắn ra bốn phía.   

Bên trong ngôi miếu có không ít phù thủy khoác trường bào màu đen đang ngồi xếp bằng, đầu đội mũ lông chim. Bên ngoài là rất nhiều võ sĩ bắp thịt rắn chắc, làn da bóng loáng, nhìn khỏe mạnh cực kỳ.   

Bên trong cửa đá dưới tượng thần có một căn phòng nhỏ rộng khoảng mười mấy thước, cao bảy tám thước. Chính giữa căn phòng là một tượng thần cao khoảng năm sáu thước. Trước mặt tượng thần là mấy chục phù thủy mặc trường bào hoa văn ngồi xếp bằng vây quanh một ngọn lửa màu xanh.   

Một phù thủy đội lông chim trĩ thật dài đứng trước tượng thần, giơ thanh mộc trượng trong tay hướng về phía tượng thần, miệng lầm rầm niệm chú, thân hình run rẩy, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh lay động, cuối cùng thở hổn hển rồi chậm rãi xoay người lại, nhìn những phù thủy đang ngồi xếp bằng đằng sau, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi ngồi xuống trước đống lửa.
Advertisement
';
Advertisement