Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

- Mấy ngày trước, Anh quốc đột nhiên xuất hiện hành động kỳ lạ, bây giờ đến phiên Hoa Hạ nhảy loạn lên, rốt cuộc là tình huống gì vậy?   

Bộ trưởng Ngoại giao Wright cau mày nói:   

- Tại sao Hoa Hạ lại nổi điên vào lúc này, phái ra ba ngàn binh lính gìn giữ hòa bình, hơn nữa còn là quân đoàn tinh nhuệ nhất. Bọn họ cho rằng mình có thể tùy ý làm bậy ở Châu Phi sao?   

- Xin lỗi, Bộ trưởng Wright. Lần này Hoa Hạ đã gửi thông báo lên Tổ chức phòng dịch và Y tế thế giới xin tiếp viện, khẩn cấp xuất binh. Mặc dù số lượng hơi nhiều, nhưng bọn họ lại có lý trong chuyện này. Chúng ta cũng không cách nào tiến hành các biện pháp xử trí hữu hiệu.   

Trợ lý An ninh quốc gia Neeson cười khổ nói:   

- Hơn nữa, theo tin tức mà tôi nhận được, Tổ chức phòng dịch và Y tế thế giới cũng đã gửi thông báo thỉnh cầu tiếp viện đến cơ quan Y tế của chúng ta.   

- Nhưng, bây giờ cơ quan Y tế của chúng ta còn đang tiến hành đánh giá tình hình dịch bệnh lần này. Căn cứ theo biểu hiện của tin tình báo, Hoa Hạ đã trong thời gian cực ngắn nhận được tin tức về tình hình dịch bệnh, sau đó đã nhanh chóng có phản ứng.   

Trợ lý An ninh quốc gia Neeson nhún vai một cái, đẩy cặp mắt kính gọng vàng lên, cười khổ nói:   

- Đối với hành động mang tính chủ nghĩa nhân đạo, hơn nữa còn là hành động khẩn cấp, lần này Hoa Hạ đã đi một nước cờ thông minh. Đồng thời bọn họ tự gánh vác chi phí cực lớn. Cho nên, chúng ta cũng không thể vì cái này mà có phản ứng đặc biệt với bọn họ. Trừ số lượng quân dã chiến hơi nhiều, còn lại đều là nhân viên y tế. Đồng thời bọn họ đã có được thư phê chuẩn của Tổ chức phòng dịch và Y tế thế giới, chúng ta cũng không có bất cứ lý do gì để gây phiền phức cho bọn họ. Nhiều nhất cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.   

- Neeson, đây chính là ba ngàn binh lính dã chiến tinh nhuệ nhất. Hơn nữa còn vận dụng máy bay quân dụng cỡ lớn, vượt ngang qua không phận của một số nước, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã tiến vào Châu Phi. Đây chính là sự uy hiếp cực lớn.   

Bộ trưởng Ngoại giao nhìn chằm chằm vào Trợ lý An ninh quốc gia, tức giận nói:   

- Chúng ta không thể cho bọn họ cơ hội như vậy được.   

- Wright, bây giờ không còn cách nào đâu. Trừ phi chúng ta có chứng cứ chứng minh bọn họ vi phạm quy định hoặc có hành động vượt quá giới hạn ở Châu Phi.   

Ánh mắt Neeson lóe lên:   

- Biện pháp đơn giản nhất bây giờ là xác định tình huống dịch bệnh không nghiêm trọng lắm, hoặc dứt khoát cho rằng là do bên phía Hoa Hạ tự tiện đưa ra lý do như vậy. Có như thế chúng ta mới có lý do tiến hành phản kích.   

Bộ trưởng Ngoại giao cau mày trầm ngâm, lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:   

- Vậy còn chờ gì nữa? Neeson, lập tức chấp thuận thư thỉnh cầu tiếp viện của cơ quan Y tế, sau đó phái nhân viên đi điều tra hết thảy, tìm cho ra sai lầm của bên kia.   

- Được, để tôi đi báo cáo cho Tổng thống biết.   

Lúc này, Số 10 Downing Street cũng nhận được tin tức. Thủ tướng Boer cau mày nhìn bản báo cáo trong tay, nói:   

- Được rồi, nếu là tình hình dịch bệnh, nhất định phải chú ý mật thiết. Phái quan sát viên của chúng ta đến đó điều tra. Bất luận Hoa Hạ đang có suy nghĩ gì, Tổng thống Onyima cũng không có khả năng không để ý đến. Chúng ta chỉ cần quan sát là được.   

Nghị trưởng của Huyết tộc cũng vừa mới trở về từ vịnh Brucen, liền nhận được tin tức tình báo này.   

- Quân đội Hoa Hạ có dị động? Phái ra ba ngàn binh lính dã chiến đến Baina tiến hành nhiệm vụ gìn giữ hòa bình? Baina đang bùng nổ dịch bệnh nghiêm trọng?   

Nghị trưởng cau mày. Vốn tin tình báo này không thể xuất hiện trên bàn làm việc của ông, nhưng vì có liên quan đến Giang Khương, cho nên tin tức tình báo về Hoa Hạ đều có người báo cáo cho ông biết.   

Cẩn thận đọc lại một lần nữa, Nghị trưởng đặt bút phê vào văn kiện “Chú ý tình huống phát triển”, sau đó tiện tay đặt văn kiện sang một bên.   

Rốt cuộc Giang Khương cũng tranh thủ được chút thời gian đến xem khu vực cách ly. Nhìn hàng rào kẽm gai cao lớn, rồi nhìn doanh khu rộng rãi bên trong, cứ mỗi trăm thước lại thiết lập một tháp canh, không khỏi thầm than một tiếng. Doanh khu cách ly do quân đoàn dã chiến tinh nhuệ nhất dựng nên, đúng là quân đoàn lính đánh thuê không cách nào so sánh được.   

- Tình hình như thế nào rồi?   

Mặc đồ phòng hộ thật kỹ càng, Giang Khương chậm rãi bước qua cổng canh gác bên ngoài, hướng vào bên trong.   

Cùng đi với Giang Khương là một nữ quân nhân quân hàm Trung tá, tên Lô Bỉnh Nguyệt, trầm giọng trả lời:   

- Trước mắt trong doanh khu đang có 4632 người. Trong khu cách ly là 2143 người. Sau khi vào doanh khu ba tiếng, đã chết tám người. Trước mắt còn lại 2135 người. Trong khu vực quan sát lây nhiễm có 32 người. Khu quan sát cách ly 2511 người. Nhân viên y tế có 216 người và nhân viên hướng dẫn 18 người.   

- Nhân viên hướng dẫn?   

Giang Khương sững sờ.   

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, gương mặt của Lô Bỉnh Nguyệt cũng trở nên cổ quái:   

- Chính là mười tám vị chuyên gia phòng dịch của anh phái đến đấy.   

- À, à…   

Giang Khương không ngừng gật đầu, là người của phòng Phòng chống dịch bệnh của Thiên Y Viện. Quyền hạn của họ ở đây không nhỏ, chỉ đứng sau vị chủ quan Lô Bỉnh Nguyệt này, khó trách cô ấy lại lộ ra thần sắc cổ quái.   

- Đại tá Giang, những vị chuyên gia trong lĩnh vực phòng chống dịch bệnh này vô cùng thành thạo, nhưng trước giờ vẫn chưa từng nghe nói qua tên của bọn họ. Không biết bọn họ xuất thân từ viện nghiên cứu nào?   

Lô Bỉnh Nguyệt lơ đãng hỏi.   

Cô thật ra đã cảm thấy tò mò từ lâu. Cho dù lần này cô là chủ quản y tế ở đây, quyền hạn chỉ đứng sau Đại tá Giang Khương và Lục đoàn trưởng của quân đoàn 11, hơn nữa bản thân cô cũng là chuyên gia có thực lực nhất trong số các chuyên gia phòng chống dịch bệnh, cho nên mới được trao chức chủ quản lần này, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nghe qua tên của những chuyên gia đó.   

Vốn cô không quan tâm đến các chuyên gia phòng dịch mà Giang Khương phái đến, thậm chí còn có chút không vui. Là chủ quản y tế, kiêng kỵ nhất là để người khác đến quơ chân múa tay, chứ đừng nói chi đến cô chưa từng nghe qua tên của những người này. Nhưng vì Đại tá Giang Khương là quan chỉ huy cao nhất ở đây, có quyền hạn tối cao, cho nên mới không biết làm sao tiếp nhận những người gọi là chuyên gia này, vì thế mới cho họ cái danh nhân viên hướng dẫn.   

Nhưng sau khi những chuyên gia này xuất hiện, cô mới phát hiện, những người này không ai là tầm thường. Ít nhất, mười tám người mỗi người mỗi sở trường, khi chỉ điểm và đề nghị làm việc với các doanh khu khác, trên căn bản chuyên nghiệp hơn các chuyên gia mà cô tiếp xúc trước đây rất nhiều.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Bọn họ đến từ một cơ cấu bí mật trong nước. Cụ thể thì không được tiết lộ, mong cô thông cảm.   

- Vâng.   

Nghe một câu cuối cùng, vẻ mặt Lô Bỉnh Nguyệt trở nên nghiêm túc, vội vàng nói. Là quân nhân, cô tất nhiên biết có một số cấm kỵ. Vừa nãy cô bất quá chỉ dò xét một chút mà thôi. Có được câu trả lời cũng không nằm ngoài dự đoán của cô, hơn nữa còn xác nhận phỏng đoán của cô là đúng.   

Lô Bỉnh Nguyệt dẫn hắn đi dạo một vòng trong doanh khu, sau đó tiến vào khu quan sát cách ly, tìm hiểu tình huống của những người dân tạm thời còn chưa có tình huống lây nhiễm.   

Giang Khương bước vào một lều lớn, bên trong đầy người, nhưng coi như sạch sẽ.   

Bên trong lều vải chỉ có người dân bình thường ngồi trên giường, ánh mắt chết lặng và tro tàn, khiến cho Giang Khương cảm thấy không được thoải mái.   

- Mỗi căn lều có thể chứa được năm mươi người, trên cơ bản đều là những người đã tiếp xúc với những người mắc bệnh. Cho nên không có sự phân biệt. Cứ hai giờ sẽ tiến hành đo nhiệt độ cơ thể một lần. Một khi phát hiện có hiện tượng nóng lên, lập tức đưa vào khu nghi ngờ lây nhiễm. Sau khi trải qua xác nhập mới đưa vào khu cách ly.   

Khẽ thở dài, Lô Bỉnh Nguyệt cười khổ:   

- Người cần quan sát quá nhiều. Đây chỉ là cực hạn mà chúng tôi có thể làm được đến tận lúc này.   

- Vậy cũng đã tốt lắm rồi. Vất vả cho mọi người.   

Giang Khương nhẹ gật đầu. Hắn biết bác sĩ quân y cũng chẳng dễ dàng gì, gánh vác trách nhiệm chữa trị và quản chết năm ngàn người, không nhẹ nhàng chút nào.   

Bước ra khỏi lều vải, nhìn một cái lều vải lớn hơn, Giang Khương suy nghĩ một chút rồi nói:   

- Như vậy, đi, nhiệm vụ của mọi người thật sự quá nặng. Tiếp tục như vậy, mọi người không kiên trì được bao lâu đâu. Nếu để bản thân mình mệt mỏi, sẽ bất lợi cho việc triển khai công tác. Bây giờ công tác khử trùng ở các thôn cũng đã hoàn thành, tôi chuẩn bị điều hai trăm người trong quân đội ra, tiến hành huấn luyện đơn giản, sau đó cử bọn họ đến đây phụ trách công tác quản chế. Các người chỉ phụ trách công tác chữa trị là được.  

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Lô Bỉnh Nguyệt sáng lên nhưng lại do dự, nói:   

- Nhưng bây giờ chúng tôi không rút người ra huấn luyện được.   

- Không sao. Tôi sẽ an bài người làm việc này.   

Giang Khương cười nói:   

- Nào, chúng ta đến khu cách ly xem một chút.   

Qua hai cửa canh phòng nghiêm ngặt, hai người tiến vào khu vực cách ly rất sâm nghiêm. Có bốn cảnh vệ đứng canh giữ trước lều. Lô Bỉnh Nguyệt chần chừ một chút, sau đó nhìn Giang Khương, cau mày nói:   

- Đại tá Giang, hay là anh đừng vào?   

- Không sao đâu. Cô cũng không phải không biết gần đây tôi tiếp xúc với tình hình bệnh dịch rất nhiều. Nếu tôi còn sợ những thứ này, bây giờ tôi còn đứng ở đây sao?   

Giang Khương khoát tay, sau đó cầm mắt kính phòng hộ trong tay Lô Bỉnh Nguyệt, mỉm cười gật đầu, rồi tiến thẳng vào bên trong lều cách ly.
Advertisement
';
Advertisement