Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Giang Khương thân là chủ Tề Thế Đỉnh, nếu nội khí dần dần tan rả, như vậy tất nhiên cho dù có được Tề Thế Đỉnh hoàn mỹ trong tay cũng không thể nào luyện chế được Đan dược siêu phẩm, thậm chí là Đan dược thượng phẩm. Với tình huống hiện tại, cuối cùng chắc chắn sẽ bị cưỡng ép tước đoạt nhận chủ của Tề Thế Đỉnh. Và Giang Khương cũng rất có thể vì đoạt nhận chủ của Tề Thế Đỉnh mà hoàn toàn trở thành phế nhân.   

Nếu Giang Khương bằng lòng chuyển hóa thành Huyết tộc, với nền tảng thể chất Thiên vị ban đầu của Giang Khương, chỉ cần tiếp nhận chuyển hóa của Huyết tộc, ít nhất cũng có thực lực cấp Bá tước, thậm chí sau này còn tiếp tục tăng lên.   

Cộng thêm Giang Khương mang trấn viện chi bảo Tề Thế Đỉnh đi. Nếu dâng Tề Thế Đỉnh cho Huyết tộc, đến lúc đó chắc chắn Nghị viện trưởng lão Huyết tộc sẽ cho hắn một thân phận nghị viên Nghị viện ở hàng đầu. Thậm chí với cơ thể đã hút máu tươi thể chất đặc biệt của những Huyết tộc cao cấp, nói không chừng sẽ nhanh chóng lên đến cấp Hầu tước.   

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều yên lặng... Ngay cả La lão y sư La Thiên Minh, cũng xanh mặt, không có lời gì để phản bác. Mọi người thầm nghĩ, nếu chuyện này rơi xuống đầu mình chỉ e mình cũng sẽ làm vậy... Chưa kể đến cô nàng Huyết tộc kia dáng dấp đúng là quá hấp dẫn, cộng thêm sức quyến rũ bẩm sinh của Huyết tộc...   

Động tác của Huyết tộc Birmingham lớn như vậy, chuyện này dĩ nhiên không thể nào bảo mật được hoàn toàn. Văn phòng thường trú của Thiên Y viện tại Birmingham nhanh chóng nhận được tin tức của nhân viên liên lạc người Trung Quốc ở bên ngoài truyền đến. Căn cứ theo quan sát, những cảnh sát Birmingham đang toàn lực lục soát tìm thanh niên tóc đen, hơn nữa bên người còn mang theo một cái đỉnh kỳ quái.   

Hai người phụ trách văn phòng nhận được tin này trong nháy mắt liền sửng sờ. Những Huyết tộc này đúng là vì Giang Khương, nhưng không phải Giang Khương đem Tề Thế Đỉnh bỏ trốn đầu quân cho Huyết tộc sao? Sao bây giờ Huyết tộc lại làm ra trận thế lớn như vậy để truy lùng Giang Khương?   

- Có phải tình báo sai rồi không?   

Một người kinh ngạc nói.   

- Không thể nào... tin tức truyền đến là của một người nằm vùng cũ rất nhiều năm, chắc chắn không nhầm đâu...   

Hai vị Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm Văn phòng thường trú của Thiên Y viện tại Birmingham lúc này đang trừng mắt nhìn nhau, quyết định lại báo cáo chuyện này cho Hội đồng viện. Còn chuyện xử lý như thế nào sẽ do Hội đồng viện quyết định.   

Lúc này cuộc họp của Hội đồng viện vẫn chưa kết thúc. Lúc này đồng chí Chu Thế Dương vẫn đang bất mãn nói với La lão y sư La Thiên Minh:   

- Lão La. Không phải tôi nói anh đâu. Đệ tử này của anh, vốn không phải Thiên Y viện viện ta bồi dưỡng ra, dù sao cũng chỉ là người ngoài. Làm sao có thể đáng tin như viện ta đào tạo ra chứ?   

- Hừ... Ban đầu đã không nên tin tưởng thằng nhãi này rồi. Lúc đó tôi đã nói thằng nhãi này không thích hợp làm chủ Tề Thế Đỉnh nhưng anh cứ khăng khăng ủng hộ hắn. Giờ anh thấy rồi đó? Làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc ai nên chịu trách nhiệm đây?   

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm khó coi. Chẳng qua đối mặt với sự thật trước mắt ông không cách cách nào phản bác, hơn nữa lần này Giang Khương cũng không để lại cho ông bất kỳ tin tức gì. Dựa theo cách nói của Chu Thế Dương, tuy ông không quá tin tưởng nhưng cũng có thể phát hiện ra, Chu Thế Dương nói rất có lý.   

Đến lúc này, ngay cả La lão y sư La Thiên Minh bắt đầu có chút hoài nghi, chẳng lẽ Giang Khương thật đã bỏ trốn?   

“Không thể nào. Giang Khương tuyệt đối không thể nào làm như vậy...” Nghĩ tới đây, La lão y sư La Thiên Minh quả quyết âm thầm lắc đầu. Cho dù đang ở tình huống thế này ông vẫn tương đối có lòng tin với Giang Khương. Giang Khương không phải người như vậy.   

Chu Thế Dương nhìn thấy ánh mắt vốn đã ảm đạm của La lão y sư La Thiên Minh đột nhiên lại ngời sáng tự tin, lão sững sốt một chút, không khỏi hừ một tiếng nói:   

- Sao? Lão La anh vẫn không tin tên đệ tử kia của anh bỏ trốn à?   

- Không tin... Giang Khương tuyệt đối sẽ không làm vậy!   

La lão y sư La Thiên Minh vô cùng kiên định, ánh mắt kiên nghị nhìn Chu Thế Dương mặt đầy giận dữ trước mặt, chậm rãi nói:   

- Đệ tử của tôi, tôi hiểu rõ. Trước khi chưa có tin tức chính xác của Giang Khương, không ai có thể xác nhận nó đã đầu quân cho Huyết tộc!   

- Anh...   

Sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh, nhìn chằm chằm La lão y sư La Thiên Minh. Lạnh giọng cười nói:   

- Cái này còn chưa chính xác, vậy chẳng lẽ anh muốn chờ sau khi Giang Khương chuyển thành Huyết tộc rồi mới thừa nhận sao?  

La lão y sư La Thiên Minh không thèm để ý mấy lời nói của Chu Thế Dương. Ông chỉ chậm rãi quét mắt nhìn mấy người trước mặt một lượt rồi trầm giọng nói:   

- Tôi tin tưởng Giang Khương, cũng xin mọi người cho Giang Khương một ít thời gian, tôi nghĩ có lẽ chân tướng chuyện này sẽ nhanh chóng được công bố thôi...   

- Haha... La Thiên Minh, tôi thấy anh đúng là phát điên rồi. đến lúc này anh còn nói giúp cho đệ tử của anh... Đúng là đầu óc ngu muội... Tình hình của anh, tôi nghĩ... hờ hờ... Tôi thật sự nghi ngờ giờ anh còn có thể nhiệm cái chức thành viên Hội đồng viện không nữa!   

Trong mắt Chu Thế Dương lộ ra tia âm hiểm, độc ác nói.   

Nghe thấy vậy, mặc dù trước nay La lão y sư La Thiên Minh sống rất khiêm tốn nhưng lúc này cuối cùng cũng nổi giận. Ông đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Chu Thế Dương nói:   

- Anh... Chu Thế Dương, anh...   

- Tôi... tôi cái gì? Chẳng lẽ không đúng sao? Giờ rõ ràng anh đã công tư không phân minh, chẳng lẽ tôi thân là Thiên y sư mà không thể chất vấn sự hành vi lời nói của anh sao?   

Lúc này Chu Thế Dương nở nụ cười nhạt, lạnh giọng nói:   

- Giờ Giang Khương đã bỏ trốn, anh còn cố ý bao che, như vậy không phải công tư không phân minh sao?   

- Anh... anh...   

La lão y sư La Thiên Minh nghe tới đây thì sắc mặt tái xanh. Nếu không phải thực lực nội khí của mình quá yếu, lúc này có lẽ ông đã nhảy lên quyết đấu với Chu Thế Dương rồi.   

- Sao? Không có gì để nói nữa à?   

Chu Thế Dương nhìn bộ dạng của La lão y sư La Thiên Minh đắc ý lạnh giọng cười lên.   

Từ Khải Liễu ngồi bên không nhìn tiếp được nữa, đang định lên tiếng thì lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Người phụ trách Ban giám sát bước nhanh vào, đưa một văn kiện đến trước mặt Lưu Mộc Dương, nói:   

- Trưởng ban, Birmingham cấp báo!   

Nghe thấy câu này, tất cả thành viên Hội đồng viện vội vàng quay sang, nhìn về phía văn kiện trên tay Lưu Mộc Dương. Nếu là cấp báo, vậy rất có thể là tin tức liên quan đến tiến triển mới nhất bên Birmingham.   

Lúc này không chỉ La lão y sư La Thiên Minh đưa mắt sang, ngay cả Chu Thế Dương cũng nhìn chằm chằm văn kiện kia, tất cả mọi người đều rất rõ ý nghĩa của văn kiện này.   

Lưu Mộc Dương dĩ nhiên không dám chậm trễ, vội vàng mở văn kiện ra, cẩn thận đọc. Có điều vừa mới nhìn qua một chút thì sắc mặt ông liền biến đổi, mặt đầy cổ quái ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, sau đó đem văn kiện đưa cho Từ Khải Liễu ở bên.   

Sau khi Từ Khải Liễu nhận lấy, đọc qua thì sắc mặt cũng là hơi đổi. Bà và Lưu Mộc Dương nhìn nhau một cái, rõ ràng trong mắt đều lóe lên tia ngưng trọng.   

Chu Thế Dương nhìn bộ dạng của hai người thì không đợi được nữa. Lão tin văn kiện cấp báo này có thể chứng minh gì đó. Lão lập tức trầm giọng hỏi:   

- Viện trưởng, tình hình Birmingham như thế nào?   

Từ Khải Liễu chần chừ một chút, cuối cùng nhìn Lưu Mộc Dương một cái, lúc này mới chậm rãi nói:   

- Văn phòng thường trú Birmingham cấp báo, nói... Căn cứ theo điều tra, hiện tại Huyết tộc gần như dốc toàn bộ lực lượng, giám sát chặt Birmingham, hình như là để vây bắt Giang Khương!   

- A...   

Nghe thấy lời này, trong phòng liên vang lên tiếng kêu kinh ngạc.   

Còn La lão y sư La Thiên Minh chỉ sửng sốt một chút liền vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn hỏi:   

- Viện trưởng... Vậy giờ Giang Khương...   

- Người của văn phòng đại diện giờ đang ở văn phòng, bên ngoài văn phòng có một nhóm Huyết tộc giám sát cho nên không có tin tức Giang Khương. Hơn nữa Giang Khương cũng không liên lạc với Văn phòng thường trú Birmingham. Có điều theo tình báo, đến giờ Huyết tộc vẫn còn đang lùng bắt!   

Trên mặt Từ Khải Liễu tràn đầy nghi hoặc, tình huống bây giờ cũng khiến bà phải nghi hoặc.   

- Tôi biết mà, tôi biết Giang Khương không phản bội mà...   

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy Giang Khương vẫn chưa rơi vào tay Huyết tộc, cuối cùng ông cũng an tâm một chút, vui mừng lẩm bẩm.   

Mọi người cũng bàn luận sôi nổi, ban nãy, mọi người cũng còn cho là Giang Khương phản bội trốn theo Huyết tộc, nhưng giờ bỗng nhiên tình hình hoàn toàn thay đổi, Huyết tộc đang vây bắt Giang Khương. Như vậy Giang Khương có lẽ không phản bội.   

Mọi người vừa bàn luận vừa không kìm được nhìn về phía Chu Thế Dương. Ban nãy Chu Thế Dương còn lấy đủ các lý luận khẳng định sự thật Giang Khương phản bội, nhưng bây giờ tình thế đột nhiên đảo lộn, không biết bây giờ vị này có suy nghĩ gì. Hơn nữa mọi người lúc này đều vô cùng vui mừng. Tuy họ thấy những gì Chu Thế Dương nói có lý, nhưng vì ngại mặt mũi La lão y sư La Thiên Minh nên không hề lên tiếng, nếu không bây giờ mất mặt to rồi.   

Đúng như dự đoán, lúc này sắc mặt Chu Thế Dương xanh mét. Chu Thế Dương thấy mọi người đều nhìn sang thì sắc mặt càng thêm khó coi, có điều dường như lão vẫn không cam lòng. Lão hơi trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói:   

- Viện trưởng, Văn phòng thường trú Birmingham hồi báo như vậy cũng chỉ là nhận được tin, tạm thời chưa thể xác thực đúng không?   

- Đúng... Bọn họ cũng chỉ nhận được tin tình báo. Nhưng tình huống cụ thể vì Huyết tộc xung quanh Birmingham đều được điều động toàn bộ, cho nên không cách nào xác thực được tình hình!   

Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn Chu Thế Dương nói:   

- Nhưng nếu đã có tin này đưa đến, hơn phân nửa là sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Cho nên hiện giờ lập luận Giang Khương phản bội có thể tạm thời gác lại, có lẽ là có ẩn tình gì khác!   

- Hừ... Viện trưởng, cái này cũng chưa chắc. Nói không chừng sau khi Giang Khương qua đó đã đàm phán thất bại với Huyết tộc, cho nên...   

Chu Thế Dương còn chưa dứt lời, La lão y sư La Thiên Minh đứng bên cuối cùng không nhịn được nhảy ra, tức giận nói:   

- Chu Thế Dương, anh đừng quá đáng...   

- Anh...   

Sắc mặt Chu Thế Dương cũng biến đổi, đang định phản bác thì thấy Từ Khải Liễu trầm giọng quát lên:   

- Được rồi, yên lặng hết đi!   

Bị Từ Khải Liễu nói vậy, Chu Thế Dương cũng hậm hực ngậm miệng lại.   

- Liên quan đến chuyện này không cần phải bàn thêm nữa!   

Từ Khải Liễu trầm giọng nói:   

- Có điều giờ Văn phòng thường trú Birmingham không cách nào ra ngoài tiếp viện cho Giang Khương, dẫu sao xung đột chính diện thì bên Văn phòng thường trú căn bản không cách nào chống lại được Huyết tộc. Giờ họ cũng chỉ có thể yên lặng chờ tin, đợi tin tức chính xác cuối cùng!   

Lúc này, Giang Khương ở cách xa vạn dặm vẫn đang yên lặng rúc mình trong Tề Thế Đỉnh, thuận theo dòng nước trôi giữa kênh Brindleyplace. Thỉnh thoảng hắn lại mở mắt ra, bỏ một viên đan dược vào miệng, bổ sung năng lượng cho mình.   

Hai bên bờ kênh Brindleyplace, cùng với trên mặt kênh, vô số cảnh lực đang tuần tra khắp nơi...
Advertisement
';
Advertisement