Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Kênh Brindleyplace Birmingham có vô số những con sông nhỏ, chiếm một góc Birmingham.   

Đoạn kênh Brindleyplace mà Giang Khương xuống nước được coi là đoạn cuối của kênh Brindleyplace Birmingham, kết nối với mấy nhánh sông xung quanh, dung nhập lại một chỗ, sau đó chảy ra Đại Tây Dương.   

Giang Khương cứ co rúc như vậy trong Tề Thế Đỉnh, tựa như ngủ nhưng không phải ngủ, chỉ có Tề Thế Đỉnh trôi lơ lửng trong nước dường như có linh tính, thỉnh thoảng lại tránh dị vật nào đó dưới đáy nước, thỉnh thoảng lại dán chặt vào đáy thuyền một chiếc thuyền, tùy ý theo thuyền chảy xuông dòng sông.   

Một tên cảnh sát mặt trắng quá đáng dẫn theo hai thuộc hạ đứng trên một con thuyền nhỏ, chậm rãi áp sát con thuyền lớn này, ra lệnh cho thuyền dừng lại kiểm tra xong thì nhảy lên thuyền, kiểm tra cặn kẽ chiếc thuyền này. Cách đó không xa, một chiếc thuyền khác cũng giống như vậy, bị một cảnh sát cao cấp mặt trắng dẫn theo hai thuộc hạ lên thuyền kiểm tra.   

Trên bờ, có mấy chiếc xe cảnh sát dừng đó, không ít cảnh sát cũng đang nhìn chằm chằm những con thuyền này cùng nước sông trong suốt.   

Có điều, không ai phát hiện ra trong dòng nước trong veo như không hề tồn tại thứ gì kia lại có một thứ như trong suốt, không gây nên chút gợn sóng nào đang nhẹ nhàng trôi theo dòng chảy trước tầm mắt họ.   

Kiểm tra chưa dừng lại, tuyến ngăn cản cũng cứ thế, vô số cảnh sát lục soát, chặn đường khắp khu Birmingham.   

Mặt trời lên cao, Hầu tước Ryan cả đêm đi khắp khu Birmingham, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm tái đi, đôi môi đỏ máu lúc này cũng càng thêm lòe loẹt.   

Lúc này các Huyết tộc cấp bậc Bá tước, Tử tước đứng trước mặt lão càng thêm căng thẳng. Những người tương đối gần gũi của biết tâm trạng của Trưởng lão thủ tịch Ryan lúc này đã tức giận đến cực điểm.   

- Không có người? Một Birmingham lớn như thế này mà tìm không ra một Nhân tộc Thiên Y viện? Chẳng lẽ các người có mắt như mù à?   

Giọng của Hầu tước Ryan trầm tĩnh mang theo lạnh lẽo, ẩn chứa cơn giận bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.   

Lúc này tất cả Huyết tộc đều cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn vị Trưởng lão thủ tịch này. Họ sợ đụng phải họng súng.   

Hầu tước Oliver từ lâu đài Racine đến nhìn đám Bá tước và Tử tước run rẩy dưới uy áp kinh khủng của Hầu tước Ryan thì sắc mặt cũng phiền muộn, liếc mắt nhìn Hầu tước Ryan, sau đó lãnh đạm nói:   

- Tất cả đi xuống đi, điều động tất cả cảnh lực, đồn công an có Huyết tộc cấp thấp vây chặt Birmingham, xem thử hắn có thể chạy đi đâu!   

Các Bá tước và Tử tước bên cạnh nghe Hầu tước Oliver ói vậy thì như được phóng thích, âm thầm thở phào nhẹ nhõm hành lệ với hai vị trưởng lão đại nhân. Sau đó họ vội vàng lui nhanh ra ngoài, sợ đi chậm sẽ bị Hầu tước Ryan dùng để trút giận.   

Hầu tước Ryan nhìn đám thuộc hạ nhanh chóng lui ra thì hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên huyết sắc, sau đó trầm giọng nói:   

- Oliver, bên Văn phòng thường trú của Thiên Y viện có dị động gì không?   

- Có.   

Oliver ngẩng đầu nhìn tòa tháp nhọn cách đó không xa, trên mặt lóe lên một tia quái dị, nói:   

- Rạng sáng nay bên đó vốn phái ra một đội ngũ khổng lồ, có điều hình như bị người của chúng ta kinh động trở về rồi!   

- Kinh động trở về? Sau đó không có bất kỳ động tĩnh gì à?   

Mặc dù Hầu tước Ryan biết nơi này được giám thị hết sức nghiêm mật, hẳn sẽ không xảy ra sơ hở gì, nhưng lão vẫn không nhịn được cau mày hừ một tiếng nói:   

- Bây giờ vẫn chưa tìm được thằng nhãi kia, chắc chắn bên kia không vấn đề chứ?   

- Chắc chắn, hơn nữa lúc ấy dường như đối phương không giống như đến tiếp ứng thằng nhai kia. Trên cơ bản cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng có lẽ bọn chúng cũng rõ, cho dù đón được thằng nhãi kia cũng không thể nào đưa hắn rời khỏi Birmingham; ngược lại có thể dẫn đến xung đột toàn diện với chúng ta.   

Nói tới đây, Hầu tước Oliver cau mày nói:   

- Tình hình lần này hình như hơi kỳ quái. Theo phản ứng của bọn chúng cùng với thằng nhóc này đơn thân độc mã xuất hiện, còn mang theo Tề Thế Đỉnh đến. Đám Thiên Y viện kia bình thường có vẻ không dám làm vậy.   

Lông mày Hầu tước Ryan nhẹ nhàng cau một cái, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ quái dị, nhìn về phía Hầu tước Oliver, nói:   

- Ý của anh là?   

- Rất có thể thằng nhãi này chưa được tầng cao của Thiên Y viện đồng ý.   

Hầu tước Oliver híp mắt, trầm giọng nói:   

- Nếu không sao lại như thế này được?   

Hầu tước Ryan nghe tới đây sắc mặt khẽ động, nhìn về phía Hầu tước Oliver, đối mắt đỏ máu chợt lóe lên một cái, sau đó nói:   

- Ý của anh là, có lẽ Thiên Y viện không biết hành động của tên nhãi này. Hơn nữa rất có khả năng thằng nhãi này đến vì Eve.   

- Đúng, rất có khả năng.   

Khóe miệng Hầu tước Oliver nở nụ cười lạnh.   

- Haha, thú vị, thú vị.   

Hầu tước Ryan thoáng trầm ngâm, rồi nở nụ cười lạnh, nói:   

- Nếu vậy, chắc chắn thằng nhãi này không có tiếp viện. Tôi không tin, một mình hắn có thể chạy khỏi nơi này!   

Gần Giáo đường St.Philip Birmingham có một biệt thự vườn hoa không nhỏ. Có điều biệt thự vườn hoa này được bao bọc cẩn thận bởi một hàng rào lan can, nhưng xuyên qua lan can vẫn có thể nhìn thấy những cây xanh bên trong, còn có cả một hồ bơi không nhỏ, hơn nữa cả biệt thự được sửa sang tương đối sang trọng.   

Mà lúc này, ở trong đình nghỉ mát của vương hoa có hai người đàn ông trung niên, sắc mặt âm trầm đứng trò chuyện với nhau.   

- Rốt cuộc Huyết tộc đang làm gì, chẳng lẽ đã điên rồi sao?   

Một người trung niên mặt vuông, sắc mặt kiên nghị trầm giọng nghi ngờ nói:   

- Ít nhất hơn mười năm nay Huyết tộc không có động tác lớn như vậy!   

- Không biết!   

Một người trung niên cường tráng khác cau mày nhìn mấy thanh niên sắc mặt tái nhợt đứng bên ngoài cách đó không xa, sau đó lắc đầu một cái, nói:   

- Cho dù Giang Khương có thật sự đem Tề Thế Đỉnh đi đầu quân cho Huyết tộc, Huyết tộc cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ. Với thực lực của lâu đài Racine, chỉ cần cử mười mấy Bá tước đi nghênh đón, chúng ta cũng không thể làm gì được Giang Khương rồi. Với tình hình hiện tại, Huyết tộc gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn trắng trợn phái nhiều Huyết tộc đến giám thị chúng ta, chận cửa chúng ta lại, chắc chắn là có nguyên nhân khác!   

Người trung niên mặt vuông lúc này cũng cau mày, nghi ngờ nói:   

- Theo tình báo gần nhất, hình như không có bất kỳ triệu chứng nào là sẽ xảy ra vấn đề gì lớn. Sự kiện này rốt cuộc có liên quan gì đến Giang Khương không cũng chưa thể nói được!   

- Ừ, nhưng người của chúng ta không ra ngoài được, chỉ có thể chờ nhân viên liên lạc bên ngoài truyền tin tình báo đến cho chúng ta biết tình hình. Cũng phải thông báo cho viện biết động tác quá lớn của Huyết tộc lần này. Chúng ta cũng cần phải có một sách lược vẹn toàn.   

Từ Khải Liễu, Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương nhận được thông báo thì sắc mặt ai nấy đều khó coi, đặc biệt là chu thế dương. Vốn lão còn nghĩ bên đó có thể đưa Giang Khương vừa Tề Thế Đỉnh trở về, nhưng giờ người của Văn phòng đại diện còn chẳng ra khỏi cửa được thì làm được cái quái gì.   

- Rốt cuộc Nghị viện Huyết tộc muốn làm gì? Cho dù là nghênh đón tên phản bội Giang Khương thì cũng không cần phải làm lớn như vậy chứ?   

Chu Thế Dương bực tức nghĩ. Lão nghĩ đường đường là Văn phòng thường trú của Thiên Y viện ở nước ngoài mà lại bị chặn không ra khỏi cửa được thì trong lòng liền bốc lên lửa giận.   

Lúc này vẻ mặt Từ Khải Liễu rất bình tĩnh, khuyên Chu Thế Dương:   

- Lão Chu đừng tức giận, chuyện này cứ xem thử cái đã. Bên đó cung nói rồi, chuyện này chưa chắc đã liên quan đến Giang Khương, chúng ta cứ chờ xem cái đã!   

- Xem, sao tôi có thể yên tâm chờ xem chứ. Thằng nhãi Giang Khương này đã trốn theo Huyết tộc, hơn nữa còn mang theo Tề Thế Đỉnh thì ai có thể yên tâm chứ?   

Chu Thế Dương vô cùng tức giận nhưng lúc này cũng không thể làm được gì. Đó không phải là Trung Quốc mà là căn cứ của Huyết tộc. Trừ phi Thiên Y viện dốc toàn bộ lực lượng nếu không chắc chắn không thể nào làm gì được đối phương.   

La lão y sư La Thiên Minh luôn đứng im bên cạnh không lên tiếng, lúc này sắc mặt dần dần âm trầm, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lạnh giọng nói:   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, Giang Khương giờ đúng là mất tích nhưng không thể khẳng định 100% Giang Khương phản bội bỏ trốn!   

- Hớ... không phản bội bỏ trốn? Không phản bội bỏ trốn vậy Bá tước Eve kia là sao? Hơn nữa còn lặng lẽ mang Tề Thế Đỉnh rời  

đi, đến Birmingham... Vậy mà còn chưa thể nói rõ điều gì sao?   

Chu Thế Dương nhìn La lão y sư La Thiên Minh, lạnh giọng cười nói.   

La lão y sư La Thiên Minh thoáng chần chờ sau đó liền trầm giọng nói:   

- Chuyện này... Giang Khương vì lý do gì mà phản bội trốn theo Huyết tộc? Nó thân là chủ Tề Thế Đỉnh của viện ta, chẳng lẽ ở Huyết tộc nó có thể có được địa vị cao hơn nữa sao? Hơn nữa với tính cách của Giang Khương chắc chắn nó sẽ không làm những chuyện như vậy!   

- Hì hì... cái này cũng khó nói. Nói không chừng đệ tử này của anh có mưu đồ gì với nhan sắc của Bá tước Eve? Nếu không phải có gì đó với Bá tước Eve hắn sẽ như vậy sao?   

Nói tới đây, Chu Thế Dương lại một lần nữa lạnh giọng cười một tiếng nói:   

- Hơn nữa, lần trước thằng nhãi này bế quan mọi người đều biết. Sau khi hắn bước ra khí tức toàn thân tán loạn, mặt mày trắng bệch, hơn nữa trên người hoàn toàn mất đi khí tức Thiên vị... Cái này không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là quá nóng vội dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, làm tổn thương kinh mạch đan điền... Từ giờ không thể nào có thêm tiến bộ được nữa...   

Chu Thế Dương vừa nói ra lời này, sắc mặt những người bên cạnh đều biến đổi. Kể ra gần đây khi gặp Giang Khương thì họ đều cảm thấy khí ức uy áp đặc biệt trên người cao thủ Thiên vị thường có dường như đã hoàn toàn biến mất. Có điều bản thân Giang Khương không nói gì nên mọi người cũng không tiện hỏi.   

Giờ Chu Thế Dương nói vậy làm mọi người cảm thấy rất có khả năng. Chuyện tẩu hỏa nhập ma gây ra thương thế, thậm chí làm tan rã nội khí ở mức nghiêm trọng, trên căn bản không cách nào chữa trị được. Cho dù có chữa thì nội khí toàn thân chắc chắn cũng giảm đi nhiều.
Advertisement
';
Advertisement