Binh Vương Thần Bí - Truyền Kỳ Binh Vương - Giang Khương (FULL)

Nhìn chàng thanh niên phía trước dừng bước không tiến lên, chỉ là tò mò đánh giá bên này, gương mặt Giang Khương cũng hiện lên sự hiếu kỳ.   

Nhờ lực tinh thần khổng lồ, hắn tất nhiên có thể cảm giác được đối phương không phải là người tầm thường như những thanh niên khác. Mặc dù hắn đi cùng với hai mỹ nữ, đối phương đeo mắt kính, nhưng hắn cảm giác được đối phương đang nhìn mình chằm chằm.   

Chân mày cau nhẹ, cảm nhận được sự nghi ngờ, tò mò của đối phương, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu, giống như không có ác ý, Giang Khương cũng mỉm cười.   

Phan Hiểu Hiểu nhìn chàng thanh niên đang mỉm cười phía đối diện, ánh mắt lóe lên sự tò mò, sau đó lại nhìn Giang Khương bên cạnh, thấy hắn cũng nhếch mép, trong lòng hiện lên sự khác thường.   

- Giang Khương?   

Người thanh niên bước đến, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ.   

Thấy đối phương gọi tên mình, Giang Khương ngược lại cũng không ngoài suy đoán, mỉm cười gật đầu:   

- Chào anh, xin hỏi anh là...   

- Quả nhiên là anh...   

Nụ cười của người thanh niên càng đậm hơn mấy phần, nói:   

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Giang Nguyệt Minh.   

- Giang Nguyệt Minh.   

Hai mắt Giang Khương không khỏi co rút lại một chút, nhưng gương mặt vẫn tươi cười như cũ, há miệng cắn một viên kẹo hồ lô:   

- Không nghĩ đến lại là cùng họ.   

Nhìn bộ dạng nhai kẹo hồ lô của Giang Khương, khóe miệng Giang Nguyệt Minh lại càng nhếch lên thêm mấy phần:   

- Quả đúng như vậy. Gặp nhau chính là hữu duyên. Uống ly trà chứ?   

- Được.   

Nhìn Giang Nguyệt Minh đeo mắt kính, Giang Khương không khỏi giật mình. Bởi vì từ ánh mắt của đối phương, hắn dường như cảm nhận được một sự quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.   

Da của Giang Nguyệt Minh rất đẹp, mắt, mũi và miệng rất có nét tương đồng với Giang Khương. Sau khi tháo mắt kính xuống, giống như đêm trăng trên bầu trời, khiến cho có không ít du khách thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn, bất luận là trai hay gái.   

Trong khí tức xuất trần của Giang Nguyệt Minh ẩn chứa một sự cao ngạo, còn có bộ quần áo cực kỳ tinh xảo trên người, đủ để người bình thường cảm thấy hổ thẹn mà len lén nhìn.   

Mấy nữ du khách thỉnh thoảng đánh mắt đưa tình, nhưng vì kiêng kỵ hai cô gái cùng Tiểu Bảo đứng bên cạnh nên không dám biểu hiện quá mức rõ ràng. Dẫu sao sự tồn tại của Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt khiến cho các cô gái phải dựa vào đồ trang điểm mới miễn cưỡng đứng cùng chỗ, nhưng khí chất thì hoàn toàn thua xa.   

So với Giang Nguyệt Minh, Giang Khương ngồi đối diện rõ ràng khiêm tốn hơn. Mặc dù nhìn nghiêng, dáng dấp của hai người hoàn toàn tương tự, nhưng vì Giang Khương đeo một cặp mắt kính che hết gần nửa gương mặt, cộng thêm sự dửng dưng của hắn, khiến cho hắn và Giang Nguyệt Minh hoàn toàn khác nhau.   

- Chúc mừng Giang huynh, chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành Ủy viên dự thính hội nghị hội Viện ủy, là người đầu tiên của Thiên Y Viện trong vòng mấy trăm năm qua.   

Giang Khương khẽ mỉm cười, gật đầu nói:   

- Giang huynh khách sáo quá rồi.   

- Mặc dù Giang huynh là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng đột nhiên có tư cách này, xem ra nhất định Giang huynh đã luyện chế thành công đan dược siêu phẩm.   

Nhìn biểu hiện lạnh nhạt của Giang Khương, Giang Nguyệt Minh cũng giống như lơ đễnh, tiếp tục nói.   

Nhìn Giang Nguyệt Minh phía đối diện, Giang Khương nheo mắt một cái.   

Gương mặt hiện lên sự coi trọng, cười nói:   

- Giang huynh đúng là tin tức linh thông.   

- Haha, nào có. Tôi bất quá chỉ là suy đoán mà thôi.   

Giang Nguyệt Minh cười một tiếng, tiếp tục nói:   

- Nhưng đối với Giang huynh, tôi cũng đã chú ý từ lâu. Gia nhập Thiên Y Viện mới được hai năm, nhưng một đường leo lên nhanh chóng. Không nói đến vai trò đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, nhưng một bước bước vào Thiên giai, giết chết Bá tước Huyết tộc. Chuyện này quả thật rất kinh người, tôi làm sao mà không chú ý được?   

Giang Khương khẽ mỉm cười, nhìn Giang Nguyệt Minh nói:   

- Giang huynh cũng là người phi phàm. Có thể rõ ràng tình huống của Thiên Y Viện chúng tôi, nhất định cũng không phải là người tầm thường. Nhưng tại sao tôi chưa từng nghe qua tên của Giang huynh?   

- Haha, tôi thường xuyên ở nước ngoài, nhưng trưởng bối của gia tộc rất thân thiết với Thiên Y Viện.   

Giang Nguyệt Minh cười, lảng sang chuyện khác, nhìn hai cô gái bên cạnh, nói:   

- Giang huynh ngược lại rất có phúc, có hai vị tuyệt sắc giai nhân làm bạn, khiến cho tôi bội phục rất nhiều.   

- Nào có. Giai nhân bên cạnh Giang huynh nhất định là nhiều như lông trâu.   

Tùy ý tán gẫu vài câu, Giang Nguyệt Minh nhìn Giang Khương một cái thật sâu, sau đó từ giã rời đi, khiến cho không ít nữ du khách đang nhìn chằm chằm bên cạnh không khỏi thất vọng.   

Thấy Giang Nguyệt Minh đã rời đi, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt mới ôm Tiểu Bảo bước đến, ngồi xuống bên cạnh.   

- Giang Khương, anh có phát hiện ra không?   

Nhìn theo bóng lưng của Giang Nguyệt Minh, mang theo chút tò mò, Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương, nói:   

- Anh và anh ta rất giống nhau.   

- Rất giống?   

Giang Khương ngẩn người.   

- Đúng, rất giống, đặc biệt là khi hai người cười, cái miệng giống nhau như đúc. Nhưng điểm khác biệt là người kia cười khoe khoang quá nhiều, còn anh thì nhu hòa hơn.   

Phan Hiểu Hiểu cau mày suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt, đẩy Tuyên Tử Nguyệt một cái:   

- Tử Nguyệt, cô cảm thấy thế nào?   

- Ừ, đúng là có chút giống. Mắt mũi đều giống. Chẳng qua cho người ta cảm giác bất đồng chính là...   

Nghe Phan Hiểu Hiểu nhắc đến, Tuyên Tử Nguyệt suy nghĩ một chút rồi cười nói:   

- Vẫn là Hiểu Hiểu tinh mắt, Giang Khương dễ nhìn hơn.   

- Haha, hai người đúng là càng lúc càng biết nói chuyện.   

Giang Khương ôm lấy Tiểu Bảo, hôn lên má cậu bé một cái, sau đó nhìn chung quanh, cười nói:   

- Cũng chỉ có hai người mới cho là như vậy, còn những người khác kìa, người ta vừa đi thì đã hồn phiêu phách lạc.   

Phan Hiểu Hiểu đảo mắt nhìn bốn phía, bĩu môi nói:   

- Nông cạn!   

Ôm Tiểu Bảo, chậm rãi men theo bờ sông trở về, bước chân Giang Khương vẫn tùy ý, nhưng trong lòng lại gợn sóng.   

Hắn không dám chắc đối phương có nhận ra là hắn đã biết thân phận của đối phương hay không, nhưng y đã dám trắng trợn trò chuyện với hắn như vậy, điều này nói rõ Tuyệt Y Đường của bọn họ cũng không quá mức kiêng kỵ Thiên Y Viện.   

Nếu không, làm sao lại tùy ý như thế?   

Điều càng làm cho hắn có chút kỳ quái chính là, theo như lời của Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đối phương dường như có chút giống hắn. Hơn nữa cảm giác đối với đối phương cũng rất kỳ quái, giống như là đã quen biết từ lâu.
Advertisement
';
Advertisement